Chương 1373
Có lẽ chưa bao giờ anh nghĩ rằng tình yêu chân thành của mình lại bị chà đạp một cách tàn nhẫn như vậy.
“Đi thôi, tối nay tôi với anh không say không về.”
Quý Tử Uyên vỗ vỗ vai anh ấy
“Không, tôi muốn ở một mình.”
Tống Dung Đức lắc đầu.
Quý Tử Uyên không ngăn cản, tình cảm của Tống Dung Đức đối với Nhạc Hạ Thu quá sâu đậm. Không phải một lát là có thể tỉnh ngộ được nhưng chỉ cần Nhạc Hạ Thu đừng quay lại quấy rầy Tống Dung Đức là được rồi, sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ được.
Sau khi Tống Dung Đức tuyệt vọng rời đi, Quý Tử Uyên đã gọi điện cho Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn im lặng một hồi nói: “Sợ rằng có một ngày Dung Đức trở lại Tống gia, sự nghiệp thành công, Nhạc Hạ Thu sẽ quay lại làm phiền anh ấy.”
Quý Tử Uyên giật mình, “Dung Đức không nên hồ đồ như vậy, trải qua chuyện lần này, nếu anh ấy vẫn không nhìn thấu con người Nhạc Hạ Thu thì tôi không biết phải nói anh ấy như thế nào nữa”
“Tôi hy vọng anh ấy có thể thực sự hiểu được.” Hoắc Anh Tuấn chân thành nói, về phương diện này, anh ấy là người từng trải.
“Mà này, chuyện của Lương Duy Phong cảm ơn anh.” Hoắc Anh Tuấn cười nói.
“Mặc dù đã hỏi thăm các bệnh viện lớn, nhưng tôi đoán chuyện này chỉ là tạm thời. Nếu Lương Duy Phong nhờ Sở gia giúp đỡ, tôi tin rằng anh ta sẽ có giải pháp vượt qua khó khăn này.” Quý Tử Uyên sợ hãi nhỏ giọng: “không nên xem thường tên Lương Duy Phong này.”
“Cơm từng miếng từng miếng mà ăn, đường từng bước một mà đi, tôi minh bạch.”
… …
Bên kia, sau khi Tống Dung Đức rời khỏi khách sạn.
Anh ấy không biết phải đi đâu.
Anh ấy tự mình lái xe một lúc lâu, cuối cùng cũng lái xe đến chỗ Nhạc Hạ Thu.
Anh ngồi bên ngoài cả đêm, đến mười giờ sáng Nhạc Hạ Thu mới được xe Bentley đưa về.
Sau khi nhìn thấy Nhạc Hạ Thu xuống xe, cô ta liền cúi người hôn lên má Viên tổng khiến Viên tổng không khỏi bật cười hạnh phúc.
Tống Dung Đức nhìn chằm chằm như vậy, con mắt đỏ ngầu.
Anh ấy còn chưa xuống xe cho đến khi xe Bentley lái đi, nhìn Nhạc Hạ Thu gần như tuyệt vọng, “Tối hôm qua em đi cùng anh ta sao?”
“Không phải.” Hạ Thu vén tóc, cũng lười giải thích với Tống Dung Đức.
“Ngày hôm qua không phải anh đã thấy chúng tôi đi chung sao.”
“Hạ Thu, tại sao em lại… như thế này?” Tống Dung Đức suy nghĩ cả đêm, nhưng vẫn không thể chấp nhận sự thật này, trước đây em không phải người như thế này.
“Trước đây tôi là người như thế nào, dịu dàng, tốt bụng và hào phóng?” Nhạc Hạ Thu làm ra vẻ chế giễu đùa cợt cười một tiếng. “Nếu tôi không diễn như vậy, anh có thích tôi không? Tôi vẫn luôn như vậy. Thành thật mà nói nếu không phải Hoắc Anh Tuấn không chọn tôi, tôi sẽ không chọn anh, anh có biết trong ba người, anh là người ngu ngốc nhất, nhưng không còn cách nào khác. Quý Tử Uyên coi tôi như em gái của anh ấy, anh ấy có vẻ là người đào hoa nhưng bạc tình bạc nghĩa. Thực tế, tôi chỉ có thể chọn anh.”