Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1361




Chương 1361

“Đúng vậy.” Lục Minh Anh chua xót gật đầu: “Con thông minh hơn chú, cho nên làm cho Hoắc Anh Tuấn tỉnh ngộ quay đầu sớm, hai đứa tái hợp là đúng, bọn nhỏ cần cả cha và mẹ.”

“Vâng vâng vâng, con và Tuyết Nhu may mắn hơn cha mẹ, đừng nói mấy chuyện không vui nữa, ăn cơm đi.” Hoắc Anh Tuấn xới cơm cho hai người.

Trong lúc đó, Khương Tuyết Nhu và Lục Minh Anh trò chuyện về kinh doanh, Lục Minh Anh không hổ là ông trùm quốc tế về lĩnh vực kinh doanh, ông nói mấy câu làm cho Khương Tuyết Nhu hiểu biết nhiều hơn.

“Con muốn phát triển ngành du lịch là tốt, trước kia bất động sản phát triển rất tốt, nhưng mấy năm nay dần chậm lại, sau này sẽ càng xuống dốc, chú biết mấy người đứng đầu ngành du lịch nước Y, đến lúc đó con có thể hợp tác với bọn họ để mở rộng phạm vi ra nước ngoài.”

Lục Minh Anh giới thiệu mấy ông trùm nước ngoài cho cô.

Khương Tuyết Nhu vui mừng: “Con cảm ơn chú, kiến thức của chú rất sâu rộng làm cho con mở rộng tầm mắt.”

“Anh cũng hiểu biết sâu rộng.” Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy Khương Tuyết Nhu cười vui vẻ với Lục Minh Anh thì trong lòng không nhịn được chua chua: “Không phải chỉ là bạn bè mở công ty du lịch thôi sao, anh cũng quen biết.”

“Quên đi, anh bao nhiêu tuổi, chú bao nhiêu tuổi, chú ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm.” Khương Tuyết Nhu lườm anh một cái: “Hơn nữa chú giới thiệu mấy người bạn này rất có lợi, có một người mở mấy nghìn khách sạn năm sao trên toàn cầu, đến lúc đó em có thể tiến hành hợp tác lâu dài với bọn họ.”

Lục Minh Anh sâu xa nói: “Con không cần vội, trong nước chú có mấy miếng đất, có thể làm khu nghỉ dưỡng, con có thể tạo ra một thương hiệu nghỉ dưỡng đi theo hướng quốc tế, chú có thể giúp con giải quyết chuyện kỹ thuật và trang trí.”

“Chú lợi hại.” Khương Tuyết Nhu khâm phục sát đất.

Sau đó cô và Lục Minh Anh thảo luận về chuyện khu nghỉ dưỡng trong suốt một tiếng.

Hoắc Anh Tuấn nhàm chán ngồi bên cạnh, nhìn xem bọn họ giao lưu, một câu đều chen miệng vào không lọt.

Lục Minh Anh hoàn toàn cướp đi danh tiếng của anh.

Anh rất buồn rầu, dù sao trước kia anh cũng là người giàu nhất nước Nguyệt Hàn, hiện tại anh giống như đứa trẻ không biết gì cả.

Đến tám giờ ba mươi, Lục Minh Anh mới nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy oán hận của Hoắc Anh Tuấn thì cười nói: “Được rồi, nếu không đoái hoài người nào đó thì có lẽ lần sau nó sẽ không đưa con đến chỗ của chú nữa.”

Khương Tuyết Nhu mới chú ý tới vẻ mặt buồn rầu của Hoắc Anh Tuấn

Cô cười xấu hổ: “Cha của anh rất lợi hại.”

“. . . Hu hu, Tuyết Nhu, tối nay em đã khen cha anh biết bao nhiêu lần rồi.” Hoắc Anh Tuấn cảm thấy khó chịu nói: “Khoảng bảy tám lần.”

“Nhàm chán, anh còn ghen tỵ với cha mình nữa.” Khương Tuyết Nhu buồn cười: “Em khen cha anh, không phải là khen anh sao, anh rất may mắn vì có người cha này.”

“Anh cảm ơn, may mắn của anh chưa từng xây dựng trên người cha mẹ mình.” Hoắc Anh Tuấn phức tạp nói: “Cha anh nói những lời đó thì anh cũng biết, em chưa từng nói suy nghĩ của mình cho anh nghe, Tuyết Nhu, có phải em rất xem thường anh đúng không.”

“. . .”

Khương Tuyết Nhu xấu hổ, không phải cô chỉ trò chuyện với cha anh mấy câu thôi à, sao lại nói cô xem thường anh, vấn đề này có chút nghiêm trọng: “Sao em biết anh còn hiểu những thứ này chứ.”