Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1350




Chương 1350

Anh đã làm quá nhiều điều sai trái và không muốn cô dễ dàng tha thứ cho mình, anh sẵn sàng chọc phá cô đến tận thế, nhưng đêm nay, cô lại nằm trong vòng tay anh thật nhu mì.

“Đừng ầm ĩ, đi ngủ đi.” Khương Tuyết Nhu nhướng mi cười.

“Khụ khụ.” Hoắc Anh Tuấn bị kích thích ho khan, nhưng anh chỉ có thể thừa nhận lời cô nói vẫn có lý, Tuyết Nhu, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, không thể lộ liễu quá..

“Tôi nói thật.” Khương Tuyết Nhu nghiêm túc nói, “Hoắc Anh Tuấn, với thân thể hiện tại của anh, tôi có thể coi như tái hợp với anh vì lợi ích của hai đứa nhỏ.”

“Em thật sự… đồng ý quay lại với anh sao?” Hoắc Anh Tuấn sững sờ, cảm giác như đang nằm mơ, cả người choáng váng.

“Vậy anh đã yên tâm về phòng ngủ chưa.” Khương Tuyết Nhu nói với giọng đặc biệt bất lực, “Nhưng tôi hi vọng anh có thể thu liễm một chút. Dù sao tôi với Lương Duy Phong vẫn chưa ly hôn.”

“Được rồi, anh hứa sẽ giúp em ly hôn với Lương Duy Phong càng sớm càng tốt.”

Hoắc Anh Tuấn hạnh phúc hôn lên trán cô, “Tuyết Nhu, anh yêu em, anh thề, sẽ không lặp lại những sai lầm trước đây. Không ai có thể chia cắt chúng ta. Từ nay, anh sẽ nghe lời em nói.”

“Vậy thì tôi bảo anh về phòng ngủ đi, bây giờ anh không chịu đi” Khương Tuyết Nhu chọc vào ngực anh, nhẹ giọng nói. Hoắc Anh tuấn thật muốn tát vào miệng của mình một cái thật đau.

“Được rồi, tôi về phòng ngủ tiếp đây.” Vài giây sau, anh miễn cưỡng buông cô ra, mang theo chút tiếc nuối, vui vẻ, ngọt ngào quay trở lại phòng nhủ bên cạnh.

Khương Tuyết Nhu thở ra, rốt cục cũng được ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng nghĩ đến sự miễn cưỡng như một con chó vừa rồi của người đàn ông khiến cô thật sự buồn cười.

Ngày hôm sau.

Lúc Hiểu Khê và Hiểu Lãnh tỉnh lại, đều rất kinh ngạc.

“Cứ tưởng nửa đêm cha cặn bã lại lẻn vào, nhưng lần này lại không có.” Hiểu Lãnh ngạc nhiên nói.

Hiểu Khê khịt mũi: “Cửa đều khoá trái, làm sao cha cặn bã vào được.”

Hiểu Lãnh,”anh không cho rằng khoá trái có thể làm khó loại người như cha cặn bã.”

“Được rồi,các con, đi rửa mặt đánh răng.”

Khương Tuyết Nhu dỗ dành hai đứa nhỏ đi rửa mặt.

Sau khi xuống lầu, Hoắc Anh Tuấn đang giúp Tần Di chuẩn bị bữa sáng trong bếp.

Nhưng đến giờ ăn sáng, Hoắc lão phu nhân liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn trong phòng bếp, chán ghét nói: “Anh ta phụ làm đồ ăn sáng, bữa sáng liền ăn không ngon.”

“Đúng vậy, món mì nấu lần trước suýt chút nữa khiến tôi không ăn được .” Hoắc Lão cũng lịch sự buông lời mắng mỏ.

Hiểu Khê cùng Hiểu Lãnh trực tiếp nói với Tần Di:” Bà Tần, chúng con chỉ có thể ăn đồ do bà làm, không phải đồ ăn do cha cặn bã làm. ”

Khương Tuyết Nhu cố gắng nhịn trước khi cười thành tiếng.

Thực ra đồ ăn mà Hoắc Anh Tuấn nấu không phải là không ngon, chỉ là vừa miệng, khiến người ta không có cảm giác muốn ăn thêm, nhất là khi so với đồ ăn của Tần Di, càng không có ý nghĩ sẽ ăn đồ do anh nấu.

Tần Di cười liếc nhìn bọn nhỏ, “Đừng lo lắng, cha của con không làm cho con, anh ta chỉ là làm cho tình yêu của mình.”