Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1344




Chương 1344

“Chẳng phải chỉ là anh chưa giải quyết một chút vấn đề tình cảm sao? Không phải là nợ nần, bạo lực gia đình, tội ác, v.v …” Hoắc Anh Tuấn uể oải nói, “Những tiểu thịt tươi mà anh nhìn thấy sau lưng em còn tệ hơn rất nhiều.”

“Không phải tôi chỉ khen ngôi sao đẹp trai sao? Còn như vậy dông dài.” Khương Tuyết Nhu nghe anh nói mà đau hết cả đầu.

Chẳng phải trước đây anh ấy ít nói và quý trọng lời nói như vàng, mà bây giờ anh ấy càng ngày càng nhiều lời.

“Không đúng, em đã khen ba lần rồi.” Hoắc Anh Tuấn lắc lắc ngón tay, “Đẹp trai quá, đẹp trai như vậy,làm sao có thể đẹp trai như vậy được.”

“…”

“Anh không phục, em chưa khen anh như vậy bao giờ.” Hoắc Anh Tuấn nhìn cô với vẻ mặt kiêu ngạo.

Khương Tuyết Nhu bên ngoài ầm ầm chấn động.

Nếu không phải vẫn là gương mặt của Hoắc Anh Tuấn, cô đã nghi ngờ rằng anh bị quỷ ám nào đó nhập vào.

Nhưng phải thừa nhận một người đàn ông vô cùng tuấn tú lại kiêu ngạo, khụ khụ, quả thực khó có thể cưỡng lại được.

Nhất là Hoắc Anh Tuấn, anh rõ ràng là nam nhân, mắt lại to như vậy, lông mi lại dài như vậy.

“Hoắc Anh Tuấn, anh có biết anh bây giờ như thế nào không, còn ngây thơ hơn Hiểu Khê …” Cô yếu ớt nói.

Hoắc Anh Tuấn chỉ mở miệng, “Tiểu thuyết gia Balzac của Nước Pháp nói: Tình yêu là sự tái sinh lần thứ ba của chúng ta, tình yêu như đưa chúng ta trở về tuổi thơ. Bây giờ gặp lại em, anh cảm thấy như mình đã trở thành một cậu bé mới lớn, ngây thơ, trong sáng, trẻ con, nghịch ngợm … ”

“Được, được rồi, không cần nói, tôi hiểu.” Khương Tuyết Nhu cả người đều choáng váng.

Hoắc Anh Tuấn không để ý đến cô, tiếp tục vào chủ đề còn dang dở: “… tuỳ ý, nghịch ngợm ….”

“Ừm ….” Lần này còn chưa nói xong, Khương Tuyết Nhu đã trực tiếp kéo cổ áo anh, dùng miệng chặn lại.

Chắc chắn trong một giây tiếp theo, Hoắc Anh Tuấn sẽ yên lặng.

Một đôi mắt đen nhánh chớp chớp.

Người phụ nữ của anh quá hung hãn và bá đạo khiến tim anh đập thình thịch.

“Trẻ trâu. Xin anh đừng nói nữa .” Đôi mắt to tròn của Khương Tuyết Nhu ranh mãnh, híp lại..

Dù Hoắc Anh Tuấn có mặt dày đến đâu cũng bị làm cho đỏ bừng.

Ba mươi tuổi rồi mà vẫn bị cô gọi là trẻ trâu.

Phải làm sao, anh cảm thấy mình ba mươi tuổi mà như thể mới mười tám.

“E hèm, không phải các người đang chiên tôm hùm sao.” Giọng nói của Lâm Minh Kiều đột ngột vang lên ở cửa.

Khương Tuyết Nhu cảm thấy nóng bừng, vội vàng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra như bị phỏng.

Hoắc Anh Tuấn lui về phía sau hai bước, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Khương Tuyết Nhu liền lắp bắp giải thích: “… Ồn ào quá, anh chưa thấy … Đậy vung nấu cơm sao?”

“Tôi hiểu được, thời gian chờ quá lâu. Đúng lúc tôi thấy hai người…hôn. Không phải cố ý, tôi vừa ngửi thấy mùi thức ăn liền tiến vào xem qua. Hai người tiếp tục đi, tôi sẽ không quấy rầy hai người.” Minh Kiều lùi lại một cách tỉnh táo và ân cần đóng cửa lại.