Chương 1337
Bây giờ … tất cả chỉ còn một mình.
“Ông nội….” Tống Dung Đức thì thào nói.
Tống Lão Gia rốt cuộc nghĩ đến anh ấy, nói với Lâm Minh Kiều : “Minh Kiều, cháu có tò mò tại sao nó đột nhiên trở về quỳ xuống nhận lỗi không? Hôm trước bị Nhạc Hạ Thu đá.”
“Chẳng trách…” Lâm Minh Kiều thở dài sau khi nuốt xong bát mì.
“Ừ, đúng vậy, chẳng trách nó đột nhiên trở về.” Tống Lão Gia cười mơ hồ nói, “Anh không nên coi cái nhà này như khách sạn, muốn đến thì đến, không muốn đến thì đi, đừng nghĩ chúng tôi cầu xin anh, quan tâm anh, chúng tôi sớm muộn cũng sẽ cho anh trở về. ”
Tống Dung Đức cúi đầu xấu hổ gần như dán vào trong ngực anh, anh xấu hổ vô cùng, “Ông ơi, ông không cho cháu về Tống gia cũng không sao, hôm nay cháu quỳ ở đây, chủ yếu là để nhận lỗi và xin lỗi ông vì sự ngu ngốc trước đây của cháu. Cháu bị mù, cháu xin lỗi, cháu thực sự xin lỗi. ”
Chung Nghệ Vi thở dài.
Tống Lão Gia chế nhạo, “Tôi hỏi anh, vì Nhạc Hạ Thu không muốn anh nữa nên anh mới tỉnh ngộ. Bằng không anh vẫn sẽ vì cô ta mà đấu với chúng tôi đến cùng phải không?.”
“Thực xin lỗi……” Tống Dung Đức mặt đỏ đến phát run, “đây là điều duy nhất cháu có thể nói.”
Tống Vương Quý không nhịn được nói: “Ông nội con ăn muối nhiều hơn ăn cơm. Đã nói Nhạc Hạ Thu không tốt. Về phần con, con nghĩ tất cả chúng ta đều đang buộc tội cô ta. Chúng ta đã già rồi, có cần phải buộc tội cô ta không. Nhạc Hạ Thu nói cái gì con cũng tin. Chúng ta nuôi nấng con, nhưng con thà bỏ cha mẹ sinh ra mình chạy theo một người phụ nữ không ra gì. ”
“Cha, sau này con sẽ không tái phạm nữa,” Tống Dung Đức xấu hổ vô cùng, “Con chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi cha mẹ, con nghĩ rằng sau một thời gian dài cha mẹ sẽ không còn giận con nữa, đến lúc đó thì con sẽ có thể về với cha mẹ, hiếu thảo với cha mẹ. ”
Tống Vương Quý giễu cợt, “Vậy thì con ở đây lâu như vậy, có bao giờ con thấy có lỗi với Minh Kiều với đứa con trong bụng cô ấy không, trước đây con đã từng ép cô ấy đến bệnh viện vì Nhạc Hạ Thu, mà suýt nữa sẩy thai. Nếu đứa trẻ mất, con là một người có tội. ”
Tống Dung Đức tái mặt khi bị mắng.
Anh nghĩ đến tờ giấy siêu âm mà Quý Tử Uyên đưa cho anh, đứa trẻ suýt nữa không còn.
Càng nghĩ tới, anh cũng cảm thấy được chính mình trước đây thật sự không phải là con người.
Ánh mắt anh ấy chậm rãi chuyển qua Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều đang ăn mì, tức giận vội đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Anh không cần xin lỗi tôi, đứa nhỏ trong bụng tôi không có liên quan đến anh”.
Tống Dung Đức môi mỏng mấp máy, “Tôi trước kia…”
“Thôi đi.”
Lâm Minh Kiều vung tay lên, quay đầu về phía Tống Lão Gia, nói: “Ông nội, tuy rằng không hiểu vì sao phải gọi cháu, nhưng cháu vẫn nói rõ ràng với ông, mọi chuyện giữa cháu và Tống Dung Đức hết thảy, đều là trời xui đất khiến, đối với người không có chút nào trách nhiệm, từ lúc anh ta dắt cháu đi nạo thai một khắc này, cháu liền đã không có ôm hi vọng gì nữa, anh ta muốn về Tống Gia, cháu không có ý kiến, nhưng. . . Cháu, con của cháu cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ gì, bởi vì anh ta không xứng.”
Những gì cô ấy nói đều rất bình thản và lạnh nhạt
Tống Dung Đức nghe mà mặt nóng bừng, muốn khoan một lỗ chui xuống đất.
“Ông nội, cháu ăn xong rồi, cháu có việc phải đi ngay.” Lâm Minh Kiều điềm đạm thong thả đứng lên.
“Chị, chị không lái xe, để em đưa chị đi” Tống Thanh Duệ đi theo.