Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1281




Chương 1281

Hoắc Anh Tuấn ôm cô nhẹ nhàng trìu mến nói, “Nếu muốn dùng chứng cứ đó để uy hiếp anh ta ly hôn, vậy anh sẽ đưa giấy chứng nhận thương tật của anh cho bên cảnh sát, Lương Duy Phong không phải nói anh với em có quan hệ không đúng đắn sao, làm thế nào có thể phát sinh quan hệ với em sau khi bị phế.”

Khương Tuyết Nhu phức tạp nhìn anh, “Anh không sợ bị chê cười.”

“Trước Đó anh đi khám nam khoa còn dám nói ra huống hồ chuyện này.” Hoắc Anh Tuấn nói xong, đột nhiên cúi đầu hôn lên trán cô “Anh không quan tâm người khác nói gì, anh chỉ quan tâm đến em.”

“Thực ra, anh không ngại nhưng tôi cảm thấy rất ngại.” Đôi mi dài của Khương Tuyết Nhu vô tội chớp chớp. “ Tôi ngại anh không được.”

Hoắc Anh Tuấn lại bị thương, đôi mắt cô đơn cụp xuống, lông mi đen dày run rẩy, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ sầu não, bất lực, than thở, cả người bị đả kích, trông thật đáng thương.

Anh cựa mình, buông Khương Tuyết Nhu ra, để cô nằm trên giường bệnh.

Khương Tuyết Nhu sững sờ, nhìn thấy bộ dáng càng thêm sầu não của anh, đột nhiên có chút hối hận.

“A …, Hoắc Anh Tuấn, anh …”

“Tuyết Nhu, không ngờ em lại nói ra lời này.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lấy tay ôm hai tai cô, đôi môi mỏng xinh đẹp đột nhiên cong lên một cách kỳ lạ.”Trong trường hợp này, anh chỉ có thể chứng minh cho em xem bằng hành động của mình.”

“…”

Khương Tuyết Nhu mất cảnh giác trước sự thay đổi sắc mặt của anh, ngẩn ra, mới hoàn hồn lại, nhanh chóng che miệng khó chịu, “Hoắc Anh Tuấn, có buông hay không, không thấy tôi còn ở bệnh viện sao.”

“Ai kêu em hết lần này đến lần khác khiêu khích anh, dù bản lĩnh đàn ông của anh tạm thời có trục trặc, nhưng anh vẫn có thể dùng phương pháp khác chứng minh cho em xem.” Hoắc Anh Tuấn như đang mỉm cười, giọng điệu đầy tà mi.

“Lưu manh.”

Khương Tuyết Nhu hai má rực nhìn anh chằm chằm.

Nghĩ đến việc vừa rồi,mình mềm lòng với anh như vậy, cô vô cùng khó chịu, “Tất cả đều là do anh, không có anh, tôi đã không bị mang tiếng lăng loàn rác rưởi như vậy.”

“Ha ha những người bên ngoài kia làm sao mà biết được, em vẫn chưa từng thay đổi.” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cười nhìn cô.

“Tuyết Nhu em thật sự… không cho Lương Duy Phong chạm vào sao?”

“Sao anh lại hỏi chuyện này? Không liên quan đến anh.”

“Đương nhiên là chuyện của anh. Cho nên, từ đầu đến cuối anh là người đàn ông duy nhất.” Hoắc Anh Tuấn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cười cười, gian xảo, bộ dạng rất giống trẻ con .

“Tuyết Nhu, anh thật hạnh phúc.”

Anh lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, “Em đúng là đồ láo toét, lừa anh bao nhiêu, anh vẫn luôn cho rằng em và Lương Duy Phong…”

Khương Tuyết Nhu tức giận nói “Đừng tự mình đa tình, đó là chuyện của em không liên quan đến anh.”

“Thật là” Hoắc Anh Tuấn nhướng mày cười, có chút không tin. “Tuyết Nhu, em cứ nói không yêu anh, nhưng thân thể của em chỉ có thể chấp nhận anh. Kỳ thật em cùng anh trước kia giống nhau, đều yêu đối phương, chỉ là không có phát giác mà thôi, kỳ thật chúng ta trong lòng vẫn luôn có lẫn nhau.”

Khương Tuyết Nhu tức giận, “anh muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm.”

“Nói một đằng làm một nẻo.” Hoắc Anh Tuấn không nhịn được mà hôn cô.

Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đau đớn, hừ một tiếng, hít vài hơi.