Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1256




Chương 1256

Tống Dung Đức nhất thời nghẹn lại, mấy ngày qua anh ta cảm nhận được nhà họ Tống hoàn toàn không quan tâm mình nữa, đôi khi anh ta cũng buồn phiền, nhưng anh ta đi tới hôm nay cũng không có sự lựa chọn nào, anh ta đã theo đuổi Nhạc Hạ Thu thì phải chịu trách nhiệm tới cùng: “Tôi không hối hận.”

“Dung Đức, cám ơn anh.” Nhạc Hạ Thu cảm động muốn khóc.

Hoắc Anh Tuấn cảm thấy buồn nôn, anh chán ghét mình đã từng thích một người phụ nữ như vậy.

“Luật sư Hoắc, nghe danh đã lâu, chẳng qua anh nổi tiếng trong nước, nhưng anh đụng phải tôi thì chưa chắc có cơ hội thắng đâu.” Stevens bỗng nhiên cười một tiếng: “Nếu tôi là anh thì sẽ nghĩ cách hòa giải thế nào.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn anh ta một cái: “Anh muốn thắng tôi là chuyện không thể, anh có thể chống đỡ đến lần thẩm vấn tiếp theo cũng xem như có chút năng lực.”

Anh nói xong thì đút tay vào túi quần đi thẳng vào toà án.

Dáng vẻ kiêu căng của anh làm cho Stevens nổi trận: “Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ làm cho anh thua thật khó coi.”

Phiên tòa bắt đầu.

Hoắc Anh Tuấn vừa là nguyên cáo vừa là luật sư đại diện cho mình, chuyện này rất hiếm thấy.

Sau khi thẩm phán đọc vụ kiện xong thì Stevens đứng lên nói: “Tôi không cho rằng đương sự của tôi cần phải trả lại tiền cho nguyên cáo, từ lúc đương sự của tôi tám tuổi đã quen biết Hoắc Anh Tuấn, vào năm mười tám tuổi hai người xác định quan hệ yêu đương, mọi người đều biết, Hoắc Anh Tuấn có bệnh về tinh thần, nhưng đương sự của tôi chưa từng ghét bỏ, thậm chí học y vì Hoắc Anh Tuấn, bệnh Hoắc Anh Tuấn cũng do cô ấy chữa trị, anh Hoắc chưa từng trả tiền thuốc men.”

“Mà hơn mười năm trước anh Hoắc cầu hôn Nhạc Hạ Thu, nhưng vẫn chưa thực hiện lời hứa, tôi nghi ngờ Hoắc Anh Tuấn đùa giỡn tình cảm của Nhạc Hạ Thu, làm chậm trễ tuổi thanh xuân của cô ấy.”

“Tiếp theo, anh Hoắc cho Nhạc Hạ Thu ba trăm nghìn tỷ, giấy trắng mực đen viết rõ là tặng, pháp luật nước Nguyệt Hàn quy định đã tặng tài sản cho người khác thì không thể lấy lại, không sai, mọi người có thể cảm thấy số tiền kia rất nhiều, nhưng vì sao Hoắc Anh Tuấn đồng ý cho, chứng tỏ lúc đó anh ta cho rằng mình nợ Nhạc Hạ Thu.”

Stevens nói xong, ánh mắt của bồi thẩm đoàn nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn có chút xem thường, nhất là thẩm phán lại là phụ nữ, nữ thẩm phán này hận nhất là đàn ông khốn nạn.

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy: “Pháp luật là chết, người là sống, lúc tôi còn trẻ có qua lại với bị cáo, khi đó tôi cho rằng cô ta là người hiền lành tốt bụng, cho nên từ lúc chúng tôi hẹn hò thì Nhạc Hạ Thu nhận quà tặng của tôi lên đến mười tám triệu sáu trăm chín mươi tỷ, đây là giấy tờ, từ năm mười tám tuổi đến tháng chúng tôi kết thúc quan hệ, trong đó không bao gồm ba trăm triệu mà tôi tặng cho cô ta.”

Sắc mặt Nhạc Hạ Thu thay đổi.

Có lẽ cô ta không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn lại in ra giấy tờ của mười năm trước.

Stevens châm chọc nói: “Luật sư Hoắc, anh đúng là tính toán chi lỉ, trên thế giới này chỉ sợ chỉ có một mình anh mới tính toán sổ sách đến như vậy.”

Hoắc Anh Tuấn cười cười: “Trên thế giới này chỉ sợ cũng có rất ít người có thể tiêu tiền cho bạn gái như thế, mặt khác, sau lưng Nhạc Hạ Thu là tập đoàn Nhạc Thị do anh trai cô ta quản lý, tôi đã nâng đỡ Nhạc Trạch Đàm, mấy năm này lén đầu tư hai mươi tư nghìn tỷ cho tập đoàn Nhạc Thị, đồng thời những vụ kiện Ninh Trạch Đàm đánh người, phí luật sư của tôi là ba trăm tỷ một vụ kiện nhưng tôi cũng chưa từng nhận thù lao.”

Anh dừng lại, nhìn về phía nữ thẩm phán: “Đây là giấy chuyển khoản, còn có lúc cô Nhạc ở bên cạnh tôi thì có quan hệ không đứng đắn với Lỗ Triết Hạn hít heroin, ghi chép điều tra của cảnh sát cũng ở trong đó.”