Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1242




Chương 1242

Tập đoàn Kim Duệ.

Gần đây tâm trạng của Lương Duy Phong không tốt lắm, khuôn mặt vẫn bình tĩnh.

Điền Tự Nhiên mang cà phê cho anh ta, sau đó đứng phía sau xoa bóp vai cho anh ta, hai tay xoa bóp một lát thì bắt đầu không yên phận.

“Chú ý hoàn cảnh.” Lương Duy Phong bắt lấy tay cô ta cảnh cáo: “Chuyện lần trước của Lục Thanh Minh là một bài học.”

“Yên tâm, em đã khóa cửa rồi.” Điền Tự Nhiên mang theo giọng điệu ghen tỵ thổi vào tai anh ta: “Lương Tổng, gần đây anh thường đi tìm cô Nhạc, có phải anh cảm thấy kỹ thuật của cô ta tốt nên không cần em nữa đúng không?”

“Ghen rồi?” Lương Duy Phong nhíu mày.

“Đương nhiên, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em.” Điền Tự Nhiên hờn dỗi nói.

Nói bóng nói gió Nhạc Hạ Thu không còn lần đầu tiên.

Lương Duy Phong ngồi im, Điền Tự Nhiên hiểu rất rõ dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của anh ta nên lập tức đốt lửa.

Giọng gấp gáp của trợ lý bên ngoài đột nhiên truyền tới: “Cô Khương, sao cô đến đây.”

Sau đó có người đi tới mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá trái.

Lương Duy Phong chấn động, lập tức đẩy Điền Tự Nhiên ra, sửa sang quần áo lại: “Cô trốn vào tủ đồ trong phòng nghỉ đi.”

Giữa ban ngày, Khương Tuyết Nhu đến đây lại phát hiện mình và nữ thư ký khóa cửa ở bên trong, cô chắc chắn sẽ nghi ngờ, anh ta tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Sau khi Điền Tự Nhiên trốn xong, anh ta mới đi tới mở cửa.

Khương Tuyết Nhu mỉm cười đứng cửa, tay trái cầm túi xách, tay phải cầm hai ly trà sữa nói đùa: “Sao anh lại khóa cửa, không lẽ anh và người đẹp trốn ở bên trong à.”

“Anh muốn có một người đẹp, chẳng qua người đẹp kia luôn để anh đau khổ chờ đợi. Lương Duy Phong cười nho nhã, giọng điệu ngạc nhiên nói: Không ngờ em đến công ty của anh, vừa rồi anh vào nhà vệ sinh, sợ người không liên quan đi vao cho nên khóa cửa.

“Em có việc đi ngang qua đây nên muốn lên thăm anh một chút, em có hai ly trà sữa, anh uống không?” Khương Tuyết Nhu giả vờ không biết nói.

Hai mắt Lương Duy Phong sáng lên, lập tức để cô đi vào.

Khương Tuyết Nhu vừa đi vào thì đã ngửi thấy mùi nước hoa nữ khắp căn phòng, cô từng ngửi thấy mùi hương này trên người Điền Tự Nhiên.

Mặc dù Điền Tự Nhiên là thư ký của anh ta, trong văn phòng anh ta có mùi hương này cũng không quá kỳ lạ, nhưng cũng quá nồng nặc rồi.

Mà cô ta là thư ký, mùi nước hoa nồng như thế, Lương Duy Phong sẽ không để ý sao?

Nói thật, mùi hương này quá nồng, cho dù là nước hoa cao cấp thì cô cũng không thích.

Không biết tại sao cô cảm thấy Lương Duy Phong ngày càng. . . Tầm thường trong mắt mình.

“Tuyết Nhu, em cũng biết anh không thích đồ ăn vặt. . . .” Lương Duy Phong muốn nói lại thôi.

“Anh không nể mặt em vậy sao?” Khương Tuyết Nhu ra vẻ không vui: “Anh đã nói hiếm khi em đến tìm anh đó.”

“Được được được, vợ đã lên tiếng, vậy anh nhất định phải uống.” Lương Duy Phong lập tức lấy lòng cầm trà sữa lên uống hai ngụm: “Dễ uống, vợ mang tới uống rất ngọt.”