Chương 1241
Trình Nhã Thanh ngơ ngác: “Cậu. . . Cậu cả, tôi đang mang thai?”
“Cô mang thai, nhưng không phải cô vẫn quyến rũ Sở Nghị sao.” Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt liếc xuống cô ta: “Dù sao bây giờ thai nhi cũng ổn định, có thể làm được chuyện đó rồi.”
Chiến Thành và Trình Nhã Thanh đồng thời giật mình, không ngờ Hoắc Anh Tuấn bất chấp thủ đoạn như thế.
Hoắc Anh Tuấn uy hiếp: ‘Hai người nhìn tôi làm gì, chẳng qua tôi thực hiện mong ước của cô mà thôi, yên tâm, cô cũng không cần làm gì cả, chỉ cần phối hợp với Chiến Thành thật tốt, để anh ta lấy được sự tin tưởng của nhà họ Sở, dù sao nếu cô mất tích, nhà họ Sở sẽ nghi ngờ Chiến Thành, mặt khác tôi muốn
nhắc nhở cô, chơi thì chơi, nếu đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không đưa thuốc giải cho cô đâu.”
Trình Nhã Thanh sợ hãi chỉ có thể cầu xin Chiến Thành giúp đỡ, hi vọng anh ta nói giúp ‘Chiến Thành, chẳng lẽ anh muốn em và người đàn ông khác xảy ra quan hệ sao?”
“Cậu cả nói đúng, đây không phải là mong ước của cô sao, Trình Nhã Thanh, tôi chỉ cần con, không cần cô.” Chiến Thành lạnh lùng nói.
“Được rồi, hai người có thể đi, có xe đưa hai người ra ngoài.”
Hoắc Anh Tuấn nói Kiều Nhất tháo dây trói cho bọn họ: “Đừng giở trò gì với tôi.”
Trình Nhã Thanh ngơ ngác đi theo Chiến Thành rời khỏi chỗ này, lúc cô ta lên xe thì muốn nắm tay Chiến Thành nhưng anh ta lạnh lùng hất ra.
Xe nhanh chóng đưa hai người đi.
Đến khi xe biến mất, Lục Minh Anh mới đi ra khỏi nhà gỗ: “Kế hoạch của con không tệ, chẳng qua người phụ nữ này hại chết Hoắc Phong Lang, không thể tha thứ được.”
“Cha yên tâm, cho dù Trình Nhã Thanh thành công hay thất bại, cả đời này cô ta chỉ có một kết quả là sống không bằng chết.”
. . .
Một tiếng sau.
Hai người Hoắc Anh Tuấn, Lục Minh Anh đứng trên vách đá.
Phía dưới là biển rộng, Lục Minh Anh nhìn xuống, kìm nén nước mắt đau khổ chảy ra.
Con của ông bị người ta ném xuống ở chỗ này.
“Vách núi này quá cao, sóng lại lớn, lúc đó con còn đánh gãy chân Hoắc Phong Lang, đánh nó đến nôn ra máu , gần như không thể sống sót.”
Hoắc Anh Tuấn càng nói càng hối hận và tự trách mình, anh quỳ xuống trước mặt Lục Minh Anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Cha, con xin lỗi, con đã ngu ngốc hại chết Hoắc Phong Lang.”
“Không, không thể chỉ trách con, cha cũng có trách nhiệm rất lớn, nếu như năm đó cha không rời đi thì mẹ con cũng sẽ không hiểu lầm, để Sở Minh Khôi có cơ hội lợi dụng được.”
Lục Minh Anh lạnh lùng nói: “Sở Minh Khôi rất ác độc, cũng bởi vì năm đó cha phá hư kế hoạch của ông ta, ông ta không ngại nhận Hoắc Phong Lang là con của mình, nuôi nó hơn hai mươi năm, hai mươi năm qua, bởi vì sự hiểu lầm này làm cho con và Hoắc Phong Lang luôn đấu đá nhau, cuối cùng cốt nhục tương tàn, đây mới là mục đích thật sự của ông ta.”
“Cha yên tâm, con nhất định sẽ phá hủy Sở Thị, khiến Sở Minh Khôi phải trả giá đắt.”
Lúc này cả người Hoắc Anh Tuấn bao phủ bởi ngọn lửa thù hận.
Sở Minh Khôi, Lương Duy Phong, Nhạc Hạ Thu.
Tất cả là kẻ thù của anh.