Chương 1227
Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Khương Tuyết Nhu xấu hổ đỏ mặt.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Tôi nể mặt Tiểu Khê và Lãnh Lãnh, tôi không muốn bọn trẻ mất cha.”
“Ừm, anh hiểu rồi, mẹ bọn trẻ, cảm ơn em.” Hoắc Anh Tuấn vẫn nhìn cô như thiêu đốt, ánh mắt anh nóng rực như muốn đốt cháy cô.
Khương Tuyết Nhu cũng không ở lại được nữa, xoay người kéo cửa xe, “Tôi lười quan tâm đến anh, tôi về ngủ tiếp đây , đừng đi gặp Lương Duy Phong gây phiền phức, nếu không thực sự tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. ”
“Chúng ta… vốn là không trong sạch.” Hoắc Anh Tuấn cười nói.
“Hoắc Anh Tuấn, im đi.” Khương Tuyết Nhu cố chấp gầm lên.
Kết quả là cơ mặt co giật, mặt nóng bừng, đau nhức, “xuýt xoa” liên hồi.
Hoắc Anh Tuấn hoảng sợ lọ thuốc trước cổng Diệp gia cũng không mang theo, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, không biết nên làm thế nào, chỉ có thể như đang dỗ dành Tiểu Khê. , “Em có đau không? Anh sẽ thổi cho em. Phù….”
Anh ghé sát vào cô và thổi nhẹ vào mặt cô.
Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, anh đang nghĩ mình là trẻ nhỏ sao, “Được rồi, anh không cần thổi nữa, chỉ cần đừng chọc giận tôi là được.”
“Anh làm cho em tức giận khi nào? Anh nói nghiêm túc. Lương Duy Phong em đừng thuyết phục anh. Hắn đã làm tổn thương người phụ nữ anh yêu. Nếu như buông tha cho anh ta, anh có còn là đàn ông nữa hay không?” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt liếc mắt nhìn phía dưới, ngoài miệng cười, “Anh chắc chắn hiện tại vẫn là đàn ông, đừng tưởng rằng tôi chưa nhìn thấy.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn đã bị đả kích đến mức mặt đột nhiên đen lại, bị người phụ nữ mình yêu làm nhục còn gì đáng xấu hổ hơn nữa, “Như vậy chỉ là tạm thời thôi, anh đang điều trị rồi, không lâu nữa sẽ cho em chứng kiến thực lực của anh là gì. ”
“Lưu manh.” Khương Tuyết Nhu ngây người nhìn anh.
“Ai là kẻ lưu manh trước?”
Hoắc Anh Tuấn ngây ngẩn cả người, “Tuyết Nhu, em nói anh đừng đi gặp Lương Duy Phong, thật ra là muốn bảo vệ anh, đúng không? Anh hiện tại không quyền không thế, thật đáng thương, ai cũng có thể giẫm đạp anh, em sợ rằng anh sẽ là bị Lương Duy Phong trả thù. ”
“Hoắc Anh Tuấn, anh mắc bệnh hoang tưởng. Tôi không muốn anh đi gặp chồng tôi khiến hôn nhân của tôi thêm phức tạp.” Khương Tuyết Nhu tức giận phản bác.
“Anh không tin.” Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn rơi vào trên ngực cô, “Có thể thấy vừa rồi em thật sự rất vội muốn đuổi theo anh.”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút, theo ánh mắt của anh nhìn xuống, mới nhận ra cô rất vội, thậm chí còn không có mặc áo lót.
Mặt cô chợt đỏ bừng.
Lại mặc kệ anh, lên xe, nhanh chóng khởi động xe rồi rời đi.
Sau khi xe chạy được một đoạn đường, cô nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng người đứng trong màn đêm, tim cô bất giác đập loạn.
Cô nhớ đến cái chết đột ngột của Lục Thanh Minh.
Có lẽ một ngày nào đó Hoắc Anh Tuấn sẽ đột ngột biến mất như vậy …
Cô bất giác siết chặt tay lái.