Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1219




Chương 1219

“Lương Duy Phong, anh thích coi con người khác là con của mình, nhưng tôi không muốn con trai mình gọi người khóc là bố. ”

Lương Duy Phong tức giận đến mức không ngờ rằng Khương Tuyết Nhu lại lén lút để Lãnh Lãnh nhận Hoắc Anh Tuấn là cha của mình.

Người phụ nữ này đã làm bao nhiêu việc mà giấu anh?

“Lãnh Lãnh, con quên trước đây Hoắc Anh Tuấn đã bỏ rơi mẹ con con như thế nào sao?.” Lương Duy Phong phải ngoảnh mặt với Lãnh Lãnh, “Không phải con đã nói sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta sao?”.

Vẻ mặt Lãnh Lãnh hơi thay đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng.

Cho đến khi Tiểu Khê kêu lên: “Ma Ma, ngươi rốt cục đến rồi.”

Cô trót lọt vào vòng tay của Khương Tuyết Nhu.

Lãnh Lãnh cũng đỏ bừng nhìn Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu phức tạp nhìn Lương Duy Phong: “Duy Phong, anh đừng nói những điều này trước mặt đứa nhỏ được không?”

Cô cũng thừa nhận trước đây Hoắc Anh Tuấn đã làm cô tổn thương rất nhiều.

Nhưng cho dù thế nào cũng không nên dùng những điều đó để ép trẻ con phải lựa chọn.

Đứa trẻ là người vô tội nhất, nó không có cách nào để lựa chọn ai làm cha mẹ mình.

Đứa trẻ nào cũng khao khát một người cha là lẽ tự nhiên, cô từng từ chối việc con của mình nhận lại Hoắc Anh Tuấn, một là lo lắng lúc đó Hoắc Anh Tuấn sẽ bị Nhạc Hạ Thu thôi miên, sẽ đoạt mất bọn trẻ từ tay cô, hai là lo lắng về việc Nhạc Hạ Thu trở thành mẹ kế của bọn trẻ sẽ làm tổn thương chúng.

Nhưng những điều cô lo lắng đã biến mất, cô ấy không có lí do gì để ngăn cản như vậy.

Không ai hiểu Lãnh Lãnh hơn cô, Lãnh Lãnh là một cậu bé sĩ diện, Lương Duy Phong nói ra những điều này sẽ khiến Lãnh Lãnh xấu hổ mà tự trách.

“Tuyết Nhu…”

Vẻ bi thương thật sâu hiện trên khuôn mặt Lương Duy Phong, “Anh chỉ là vì em và bọn trẻ. Em quên rằng năm đó nếu không có anh bảo vệ em và bọn trẻ thì bọn trẻ đã bị anh ta một tay đẩy rớt lâu rồi. Anh ta đã làm được gì cho bọn trẻ, anh ta có tư cách gì mà muốn nhận về thì liền nhận về ”.

“Chuyện đó cũng là chuyện giữa chúng tôi.” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nói.

“Anh ….” Lương Duy Phong tức giận đến xanh mặt.

“Hoắc Anh Tuấn, im đi.”

Khương Tuyết Nhu cũng hung hăng khịt mũi Hoắc Anh Tuấn, “Hai người là người lớn đang làm ầm ĩ cổng trường mẫu giáo. Có bao giờ nghĩ đến con của mình không? bao nhiêu người xung quanh đang nhìn.”

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn bọn trẻ xin lỗi, “Anh cũng không muốn, nhưng anh không muốn Lương Duy Phong đón Lãnh Lãnh.”

Lương Duy Phong lạnh lùng nói: “Tôi là chồng của Tuyết Nhu, đưa Lãnh Lãnh đi là quyền của tôi.”

“Hai người cãi nhau đi, tôi đưa bọn trẻ đi.”

 

Khương Tuyết Nhu bị sắc mặt của phụ huynh và giáo viên đứng gần đó làm cho ngượng ngùng, cô bế hai đứa nhỏ lên xe.

“Tuyết Nhu….” Lương Duy Phong và Hoắc Anh Tuấn đồng thời đi theo.

Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm khẩu trang của cô, “Tuyết Nhu, sao em lại đeo khẩu trang.”