Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1209




Chương 1209

Lâm Minh Kiều nghĩ đến nếu hai người ở bên trong **, chỉ có một mình cô cùng Tống Thanh Duệ canh giữ ở bên ngoài, cô đột nhiên trở nên xấu hổ.

Tống Thanh Duệ nhìn bộ dáng đáng yêu hai má ửng đỏ, không khỏi ngứa ngáy.

Rõ ràng là hơn mình vài tuổi nhưng da dẻ vẫn trắng hồng như thời con gái.

Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc khi cô ấy trở thành chị gái của mình trên danh nghĩa.

Chẳng trách người nhà họ Tống cho rằng Tống Dung Đức không biết quý trọng.

… …

Trong phòng tắm.

Từ khi Khương Tuyết Nhu bị đẩy vào, một thân thể rõ ràng ướt át nhưng vẫn nóng rực lập tức ôm chặt lấy cô.

“Tuyết Nhu… Tuyết Nhu, anh khó chịu quá, giúp anh với.” Hoắc Anh Tuấn nói nhỏ cầu xin bên tai cô, giọng nói của anh vốn đã rất hay, nhưng lúc này lại càng thêm quyến rũ, từ tính khiến người ta mềm lòng.

Khương Tuyết Nhu còn đang giãy dụa đột nhiên rối loạn cả lên.

Cho đến khi nụ hôn của Hoắc Anh Tuấn mãnh liệt rơi xuống.

Cô chưa kịp vùng vẫy thì đã nghe thấy giọng nói của Mạnh Tử Hàm từ bên ngoài.

Cô sợ đến mức tim thắt lại, chỉ có thể hết sức an ủi người đàn ông trước mặt, cô lấy tay nhẹ nhàng vỗ gáy anh ta.

Hoắc Anh Tuấn giống như một con chó, ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Chỉ là nụ hôn rực lửa vẫn không dừng lại.

Khương Tuyết Nhu bị hôn đến đầu óc trống rỗng, còn không biết Mạnh Tử Hàm rời đi lúc nào. Không biết đã qua bao lâu, Hoắc Anh Tuấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hơi mắt đỏ bừng: “Tuyết Nhu, anh không thích Mạnh Tử Hàm đó chút nào. Nếu cô ta không đe dọa anh, anh sẽ không cho cô ấy một sắc mặt tốt. ”

“Đe dọa anh?” Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.

“Ừ” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi. Nếu anh không ra mặt, cô ta sẽ gây phiền phức với Hoắc Thị.”

Khương Tuyết Nhu cười nhạo một tiếng: “Không ngờ Hoắc Thiếu cũng có một ngày bị phụ nữ đe doạ, xem ra cuộc sống anh rất tệ, hay là … Chờ đến khi cha cô ta trở thành phó….. ”

Trước khi cô nói xong, Hoắc Anh Tuấn lại bịt miệng cô lại, anh dùng sức vỗ nhẹ vào mông cô.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ đỏ bừng, ánh mắt muốn ăn thịt anh, “Hoắc Anh Tuấn, anh dám đánh tôi.”

“Tuyết Nhu, cho dù là em nói giỡn, cũng không được nói nhảm, anh chỉ yêu mình em, cho dù Mạnh Tử Hàm có làm anh phá sản, anh cũng không quan tâm.”

Hoắc Anh Tuấn vùi đầu thật sâu gần bên tai cô, trầm giọng thổ lộ, “Chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại anh hiểu được quyền lợi và tiền bạc đều là mây khói, chỉ có em mới đáng để anh nâng niu.”

Khương Tuyết Nhu bị giọng nói cùng hô hấp tê dại cả người, không khỏi khó chịu nói: “Đáng tiếc, anh đã hiểu quá muộn, đã mất tôi rồi.”

“Cũng không muộn,” Hoắc Anh Tuấn xoa đầu cô, “Nếu như lúc nãy em thật sự không quan tâm đến anh, em đã không vào. Hiện tại anh như thế này. Anh đã nói rõ là anh đang bị tính kế. Em đây là tự chui đầu vào lưới. ”

Khương Tuyết Nhu xấu hổ đẩy anh, “tôi bị Tống Thanh Duệ đẩy.”

“Anh mặc kệ, hiện tại em là liều thuốc cứu mạng của anh.” Hoắc Anh Tuấn đau lòng ngẩng đầu.