Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 120






Lương Duy Phong nói: “Anh ấy đã ẩn lui nhiều năm trước, nhưng đột nhiên đến Thanh Đồng cách đây không lâu, nhưng nhờ anh ấy ra tay quả thực quá khó khăn. Vì muốn mời anh ấy giúp tôi một vụ án kinh doanh, đã ra tới mấy triệu đô nhưng anh ấy cũng cự tuyệt.

Tất nhiên, có quá nhiều người mà anh ấy đã từ chối, dù là người nổi tiếng trong giới kinh doanh hay chính trị gia, những người như anh ấy rất coi thường “tiền bạc và quyền lực”.

Lâm Minh Kiều: “.

Cô hoang mang suy nghĩ một chút Hoắc Anh Tuấn mà Lương Duy Phong nói chính là Hoắc Anh Tuấn kia, đúng không?


Người chồng của Khương Tuyết Nhu hình như tên là Hoắc Anh Tuấn, anh ấy cũng là luật sư.

Tuyết Nhu nói, tiền chồng cô ấy kiếm nhiều nhất cũng bằng cô.

Tuyết Nhu nói chồng cô ấy phách lối cay nghiệt hống hách còn không bởi vì có bạn là Hạ Văn Trì hay sao?

Trời mẹ, chị em tốt của cô chọc phải ông chủ lớn kiêu căng ngạo mạn rồi!

Dù có chọc tức anh ấy cũng được đi, nhưng họ đã sống với nhau hơn hai tháng mà không hề hay biết. “Đừng lo lắng, tôi sẽ cầu xin anh ấy. Lương Duy Phong nói. “Ừm …” Lâm Minh Kiều ho nhẹ một tiếng: “Nếu như anh nói là Hoắc Anh Tuấn … Tôi đã từng có chút giao tình với anh ấy, tôi sẽ tìm anh ấy, nếu như tôi tìm mà cũng không xuy xuyển được thì Tổng giám đốc Lương càng không cần đi…”

Để Lương Duy Phong đi có nghĩa là tình nhân đi tìm chồng của người yêu đang tranh cãi đòi ly dị à? Không những Hoắc Anh Tuấn không cứu, thậm chí có thể để Khương Tuyết Nhu ngồi tù suốt phần còn lại của cuộc đời mình.

Vì vậy, Lương Duy Phong không được đi. “Cô có biết anh ấy?” Ánh mắt Lương Duy Phong nhìn cô có chút khác lạ. Lục Thanh Minh cũng kinh ngạc: “Luật sư Hoắc, tôi có nghe nói qua một chút. Minh Kiều, cô ghê gớm thật dấy9” Lâm Minh Kiều ranh mãnh nói: “Tôi không biết anh ấy, nhưng tôi có một người bạn biết anh ấy rất rõ.” “Bạn của cô thật lợi hại” Lương Duy Phong khen ngợi: “Chúng tôi chờ đợi tin vui của cô”.


Lâm Minh Kiều: “…”

Vâng, bạn của tôi vẫn đang ở sở cảnh sát, chờ các người đi cứu kia kìa.

Sau khi rời khỏi đó, Lâm Minh Kiều lập tức liên lạc với Hạ Văn Trì qua điện thoại: “Cậu Hạ, anh nhất định đã nghe nói về việc Tuyết Nhu bị cảnh sát bắt. Bây giờ tất cả chứng cứ đều không tốt cho cô ấy. Tôi muốn … Tôi muốn tìm luật sư Hoắc bảo lãnh cho cô ấy.”

Hạ Văn Trì thở dài: “Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không muốn nghe thấy tên của Khương Tuyết Nhu. Anh ấy sẽ không giúp gì cả, mấy ngày trước anh ấy đã quyết định ly hôn với cô ấy rồi.”

Lâm Minh Kiều nói lớn: “Anh ta đầu rồi? Anh có thể cho tôi một cơ hội để tôi nói chuyện trực tiếp với anh ấy không.” “Thật không may, anh ấy mới nhận đơn kiện. Hôm qua, anh ấy đã đi công tác, đến ngày mốt anh ấy mới về

Lâm Minh Kiều trong lòng phát lạnh, dường như tối nay hoàn toàn không thể giải cứu Khương Tuyết Nhu: “Vậy anh có thể nói cho tôi biết khách sạn anh ấy ở được không, tôi sẽ qua tìm anh ấy ngay bây giờ.

Bên kia điện thoại, Hạ Văn Trì im lặng một lúc rồi vẫn nói cho cô ấy biết địa chỉ, có thể đánh động được Hoắc Anh Tuấn hay không chính là việc của cô ấy.


Buổi tối hôm đó, Lâm Minh Kiều đặt chuyến bay sớm nhất đến chỗ Hoắc Anh Tuấn.

Sau khi đến khách sạn nơi anh ấy ở, cô ấy trực tiếp gõ cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, hơi ấm bên trong tràn ra, trên người anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng đến dưới xương quai xanh, lộ ra vùng ngực hấp dẫn.

- ----------------------