Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1178




Chương 1178

Ánh trăng rơi vào trên mặt anh, Khương Tuyết Nhu không khỏi rùng mình, ánh mắt này của anh khiến cô cảm thấy kinh hãi …

Vâng, kinh hãi.

Cô vậy mà lại cảm thấy Lương Duy Phong thật kinh khủng.

Nhưng chỉ vài giây sau, khuôn mặt tuấn tú thanh tú của Lương Duy Phong chuyển thành đau đớn, thất vọng, khó chịu, khiến cho Khương Tuyết Nhu nghi ngờ mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Tuyết Nhu, em ghét anh lắm sao.” Lương Duy Phong đỏ mắt nhìn cô.

“Em….em không ghét anh.” Khương Tuyết Nhu cuộn mình thành một quả bóng, cả người tuyệt vọng, tê dại, “Em xin lỗi, Duy Phong, em thật sự xin lỗi.”

Cô nghĩ đến đây mà toàn thân mâu thuẫn.

Ngay cả khi Hoắc Anh Tuấn hôn cô hôm nay, cô cũng không phản kháng và buồn nôn như vậy.

Cô cảm thấy nhiệt độ trên người Hoắc Anh Tuấn có mùi thơm.

Thậm chí, nếu cô không nỗ lực để giữ hơi thở, cô sẽ bị hôn đến ngây người.

Cơ thể của cô dường như đã quen với Hoắc Anh Tuấn theo bản năng, và không thể tiếp nhận những người đàn ông khác.( là vì yêu khắc cốt ghi tâm đó chị ơi)

Cô ấy sắp gục ngã mất rồi.

“Duy Phong, hoặc là chúng ta…”

“không nói chuyện.”

Lương Duy Phong đột ngột ngắt lời cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi và tuyệt vọng, “Tuyết Nhu, em đừng phụ lòng anh, được không? Anh yêu em nhiều năm như vậy, đợi em nhiều năm như vậy, thật vất vả chờ đến ngày em kết hôn với anh., anh đã nghĩ cuối cùng mình cũng có thể ở bên em trong cuộc đời này, nếu em vẫn muốn rời xa anh, thật là đả kích lớn đối với anh, anh không biết phải sống thế nào. ”

Khương Tuyết Nhu đột nhiên ngẩn người.

Lời nói của Lương Duy Phong khiến cô áy náy nhưng đồng thời cũng khóa chặt cô lại như một cái cùm.

Để cô ấy mông lung.

“Đừng nghĩ lung tung, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ không ép em nữa, đêm nay anh không tốt, đã làm cho em sợ hãi.”

Lương Duy Phong sờ sờ đầu cô, xoay người rời đi.

Chỉ khi anh ta đi ra ngoài, ánh mắt anh ta được thay thế bằng sự căm thù ghê tởm.

Tốt lắm, Khương Tuyết Nhu, vốn dĩ anh vẫn cho rằng sau này trả thù cô, anh vẫn sẽ để cô một chút sĩ diện.

Nhưng bây giờ thì không, anh sẽ để cô phải trả giá cho những thứ của ngày hôm nay, sống còn hơn chết

… …

Khương Tuyết Nhu thức cả đêm.

Nhưng Hoắc Anh Tuấn canh giữ hai đứa nhỏ, lại ngủ rất say.

Trước khi đi ngủ, anh kể cho chúng nghe một câu chuyện ngắn.

Sau khi bọn nhỏ ngủ say, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn sạch sẽ, lòng nhớ Khương Tuyết Nhu càng thêm như thủy triều.

Nhớ cô ấy, nhớ cô ấy.