Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1174




Chương 1174

“Cô cũng thấy sao, cao ráo đẹp trai, tôi cũng muốn có một người bạn trai như thế này.”

“Đừng nói với tôi, cô không nghĩ anh ấy giống người giàu có nhất trước kia Hoắc Anh Tuấn sao.”

“Hoắc Anh Tuấn làm sao có thể tới tham gia cuộc thi đấu nhỏ này cơ chứ, tôi thấy anh ta nhiều nhất 21 tuổi.”

“Đừng nói nữa, ahhhh, cmn,xa như vậy… anh ấy vẫn có thể ném bóng trúng rổ … và ghi bàn … tuyệt vời.”

“Dáng dấp đẹp trai thì cũng thôi đi, kỹ năng đánh bóng còn đỉnh cao như vậy, anh muốn chúng tôi thèm chết sao?”

“…”

Lời bàn tán của những phụ nữ kia lọt vào tai của mẹ con  Khương Tuyết Nhu.

Khương Tuyết Nhu xấu hổ, nhưng phải công nhận Hoắc Anh Tuấn trên sân thật sự rất đẹp trai.

Nhiều cô gái đã xem cao thủ Slam Dunk khi còn nhỏ, cô cũng vậy, khi còn nhỏ đã nghĩ Lục Quân Ngôn đẹp trai như Lưu Xuyên Phong, nhưng khi so sánh với Hoắc Anh Tuấn, thì chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Và Hoắc Anh Tuấn thực sự rất giỏi về kỹ năng chơi bóng, cho dù là Slam Dunk, ba phần cầu hoặc là đoạt bóng bật bảng, đè ép những người chơi khác cho đến chết.

Toàn bộ trận đấu trở thành màn trình diễn cá nhân của anh ấy.

Đội đi sau cũng bị đối thủ kéo khoảng cách vì nhanh chóng vượt lên.

Tiểu Khê phấn khích vỗ tay: “Đồ cha cặn bã, thật tuyệt vời, tiến lên.”

Hoắc Anh Tuấn được con gái động viên càng hăng máu gà.

Một đứa nhỏ bên cạnh Tiểu Khê ghen tị nhìn Tiểu Khê: “Là cha của cô sao, chú ấy thật là lợi hại.”

“Đúng vậy, cha cặn bã chơi bóng rổ giỏi nhất.” Tiểu Khê ngẩng cao cằm, không khỏi tự đắc.

Mẹ của cậu bé cười và nói: “cô bé, sao con lại gọi cha là đồ cặn bã?”

Tiểu Khê trong cổ họng nghẹn lại, Lãnh Lãnh nhẹ giọng nói: “Bởi vì ông ấy họ Chá.”

“Ồ, cái họ này hiếm lắm.” Mẹ cậu bé mỉm cười.

Lãnh Lãnh không nói chuyện, mà là nhìn bóng dáng chói mắt nhất sân bóng rổ.

Cha là gì, trước đây cậu thực sự không biết.

Ai cũng có cha, cậu thì không.

Các em nhỏ ở trường mẫu giáo được cha mẹ đưa đón hàng ngày.

Ở trường mẫu giáo, có lễ hội và sự kiện, cha mẹ của các bạn trong lớp sẽ đến, nhưng cậu thì không.

Những lúc đi chơi, những đứa trẻ trạc tuổi cậu đi lại mệt mỏi, có cha cõng nhưng cậu chỉ có thể nói không mệt, bởi vì không nỡ để ma ma vất vả.

Cậu chưa từng nếm trải mùi vị “có cha”.

Nhưng hôm nay cậu dường như đã trải nghiệm được điều đó.

Mặc dù trước đây mọi người đều coi chú Lương là cha của cậu, nhưng cậu biết rõ chú Lương không phải. Nếu như chú Lương không thích Ma Ma, chú ấy đối với mình sẽ không tốt như vậy.

Cậu hiểu tất cả.