Chương 1170
“Anh nói sai sao?” Hoắc Anh Tuấn ngây ngô nhún vai “Tuyết Nhu, đàn ông không phải Thánh Mẫu, anh ấy tốt với trẻ con, anh ấy muốn lấy lòng em, bởi vì Lương Duy Phong biết rằng nếu anh ta không đối xử tốt với bọn trẻ, em sẽ không bao giờ coi anh ta là gì cả.
“Như vậy so với chú cũng tốt hơn.” Lãnh Lãnh vặn lại, “Khi chúng tôi còn ở trong bụng Ma Ma, chú đã muốn giao chúng tôi cho người phụ nữ khác nuôi, còn muốn chúng tôi cùng Ma Ma tách ra. Chú là một kẻ xấu xa.”
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên xấu hổ, anh không ngờ Khương Tuyết Nhu còn có thể nói cho con mình chuyện này.
Tiểu Khê lớn tiếng nói: “Chúng con không muốn mẹ kế hung ác, chỉ muốn Ma Ma.”
“Không còn mẹ kế hung ác nữa, trong lòng ta bây giờ chỉ có Ma Ma các con.”
Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc nói: “cha yêu cô ấy và sẽ không bao giờ thay đổi cho đến khi chết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Lãnh Lãnh đột nhiên lộ ra vẻ nôn mửa: “Ồ, thật ghê tởm, đạo đức giả.”
“…”
Hoắc Anh Tuấn bị đả kích muốn ói ra máu.
Khương Tuyết Nhu nhìn anh sắc mặt xám xịt, có một cảm giác muốn cười thật to vào mặt anh ta.
Cuối cùng, cô lái xe đến nhà hàng dành cho trẻ em Hoắc Anh Tuấn nói.
Hoắc Anh Tuấn có lòng muốn dỗ dành bọn trẻ, sở thích của Tiểu Khê thì anh biết, Lãnh Lãnh thì anh hoàn toàn không rõ, nên chỉ đành yêu cầu những thứ bọn trẻ thường thích ăn mỗi thứ một phần.
“Đủ rồi, đừng gọi nhiều như vậy, lãng phí.” Khương Tuyết Nhu chặn lại.
Hoắc Anh Tuấn còn chưa lên tiếng, Tiểu Khê đã vội vàng nói: “Không lãng phí, không lãng phí, Ma Ma, để cho tên cặn bã chi thêm tiền, chú ấy chi tiền cho chúng ta cũng đáng mà.”
Khương Tuyết Nhu chọc chọc ngón trỏ vào đầu cô, “Đừng tưởng rằng mẹ không biết, con ăn nhiều như vậy, cẩn thận sâu răng.”
“Đừng oan uổng con, mẹ nuôi không phải thường nói nếu không tiêu tiền của đàn ông, sau này anh ta sẽ tiêu cho phụ nữ khác sao.” Tiểu Khê vỗ ngực nói.( chời ơi bà cụ non)
Khương Tuyết Nhu day day trán, Lâm Minh Kiều chết tiệt này luôn dạy con bé những thứ hỗn láo này.
Hoắc Anh Tuấn dịu dàng nhìn ba người bọn họ, hai mẹ con.
Một người phụ nữ và một đứa trẻ như vậy, anh muốn bảo vệ mãi mãi.
Đồ ăn chuẩn bị xong, Tiểu Khê mặc yếm vào, một lúc sau, cả khuôn mặt ăn như hổ báo.
Lãnh Lãnh có dáng người nhỏ nhắn, tay cầm dao nĩa như một quý ông đứng đắn.
Hoắc Anh Tuấn rất hài lòng, không ngừng thu dọn đồ đạc cho bọn trẻ.
Chỉ là mỗi lần anh gắp đồ qua thì Lãnh Lãnh đều gạt sang một bên, không ăn, đối xử với chúng hoàn toàn hờ hững.
Hoắc Anh Tuấn nhẹ giọng nói: “Lãnh Lãnh, con hận cha cũng được, nhưng cha sẽ không từ bỏ, đừng lo lắng, cha sẽ không mang con rời khỏi mẹ con, cha chỉ muốn làm những gì một người cha có thể làm.”
Lãnh Lãnh tiếp tục tự mình ăn đồ ăn, tựa hồ không có nghe anh nói.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn không chịu thua: “Con là con trai, có rất nhiều chuyện Ma Ma không làm được với con, cha có thể dạy con chơi bóng rổ…”