Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1122




Chương 1122

Ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn dần dần toát ra vẻ lạnh lẽo và sâu thảm.

Nếu như là lúc trước, anh chỉ là hoài nghi Lương Duy Phong không hề đơn giản, vậy thì tối nay, anh dường như có thể khẳng định được rồi.

Anh sẽ không cho phép Tuyết Nhu ở cùng với một người đàn ông gian xảo như Lương Duy Phong.

Khương Tuyết Nhu lại hoàn toàn nghe đến ngây người “Trước đây cô cũng không phải chưa từng hoài nghỉ mục đích thực sự của Lương Duy Phong là vì muốn quen biết với các nhân vật chính trị.

Nhưng nghe Hoắc Anh Tuấn nói như vậy, Lương Duy Phong dường như càng thêm tâm cơ thâm trầm.

Cô nhíu mày thật chặt, một lát sau, mới ngửa đầu nhìn gương mặt anh tuấn quyến rũ của Hoäc Anh Tuấn cười lạnh: “Được rồi, cho dù tất cả những chuyện này anh nói là thật thì sao, anh muốn nói Lương Duy Phong tâm địa khó lường thì đã sao, Hoắc Anh Tuấn, tất cả mọi người đều là những người phải tranh giành đấu đá trên thương trường . Nếu muốn thành công, a dua nịnh nọt, đó là đều rất bình thường, Duy Phong muốn đi lên, muốn củng cố địa vị của mình, tìm cách quen biết với phó tổng thống cũng rất bình thường, còn anh thì sao chứ, tối nay anh xuất iện ở đây, không phải cũng là muốn mở rộng quan hệ cá nhân, quen biết giới quyền quý sao?”

“Tôi không phải”

Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn khế động, trực tiếp phủ nhận: “Tôi biết em sẽ đến, nên tôi mới đến”

Ánh mắt sáng hoắc của người đàn ông cho dù không bật đèn, cũng không che dấu được sự nóng bỏng.

Mặt của Khương Tuyết Nhu lập tức nóng lên, cả người đều xấu hổ, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, trong mắt đều đang thể hiện ra dòng.

chữ “Anh tưởng tôi ngốc sao?”

Hoäc Anh Tuấn nhìn đôi mắt to sáng ngời của cô, đôi môi mỏng đột nhiên gợi lên một nụ cười gợi cảm: “Vừa rồi cảm ơn em đã bảo Lâm Minh Kiều đến giải vây cho tôi”

“Tôi lúc nào bảo Lâm Minh Kiều đến giải vây cho anh chứ”

Khương Tuyết Nhu cười lạnh: “Anh đừng có mà tự mình đa tình”

“Tôi không có tự mình đa tình, tôi chỉ cảm thấy… Trái tim của em rất lương thiện”

Hoäc Anh Tuấn nở một nụ cười vô cùng mập mờ.

Khương Tuyết Nhu bị anh làm cho có loại ảo giác như đang giấu đầu lòi đuôi.

“Tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài”

Cô dùng sức đẩy anh, nhưng lồng ngực của Hoäc Anh Tuấn tựa như vách tường, đẩy nửa ngày cũng không đẩy ra được.