Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 111






“Bố của Giang Quý Dương và bố của Tân Giai Linh là chiến hữu. Sau khi giải ngũ, họ đã cùng nhau khởi nghiệp, lại cùng nhau lớn lên trong cùng một khu nhà. Giang Quý Dương coi Tần Giai Linh như em gái của mình.” “Nhưng tớ có cảm giác Tân Giai Linh không coi Giang Quý Dương là anh trai đầu?” Khương Tuyết Nhu liếc nhìn cô ấy.

Lâm Minh Kiều trầm mặc một hồi, thở dài nói: “Cậu cũng nghĩ như vậy à? Tớ cũng đã nghi ngờ rồi, nhưng không có chứng cứ. “Tốt hơn là cậu nên cẩn thận.” Khương Tuyết Nhu nhắc nhở. “Ừ.”

Một tuần sau.

Gia đình ba người Khương Kiều Nhân trở về Thanh


Đồng sau kỳ nghỉ.

Không lâu sau khi trở về biệt thự của nhà họ Khương, Lục Thanh Minh lại gọi điện thoại đến.

Khương Kiều Nhân liếc nhìn cuộc gọi, trong mắt lóe lên vẻ khó chịu, nhưng vẫn mỉm cười trả lời: “Thanh Minh, có chuyện gì vậy?” “Anh không có chuyện thì không gọi cho em được sao?”

Đúng lúc này, Lục Thanh Minh đang ngồi cách cửa biệt thự của họ Giang không xa, vừa rồi, anh ta đã tận mắt nhìn thấy Khương Kiều Nhân và bố mẹ cô ta trở về. “Anh nghĩ gì vậy, đương nhiên có thể.” Giọng nói dịu dàng của Khương Kiều Nhân truyền đến khiến sắc mặt anh hơi dịu đi, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến lòng anh lạnh hơn. “Chỉ là em vẫn đang ở nước ngoài. Hôm nay em định đi dạo phố. Thời gian có lẽ hơi eo hẹp. “Thật sao?” Lục Thanh Minh trở nên tức giận: “Nhưng vừa rồi anh thấy rõ ràng em đã trở về nhà họ Giang, anh đang ở trước cửa biệt thự của em. Em tại sao lại nói dối anh?”

Khương Kiều Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giọng nói của Lục Thanh Minh vẫn không ngừng vang lên: “Bởi vì anh không phải là Tổng giám đốc tập đoàn Lục thị nữa, em muốn gạt bỏ anh, phải không?” “Được rồi, nếu anh biết rồi, vậy tôi sẽ không vòng vo với anh nữa. Khương Kiều Nhân lạnh lùng nói, “Lục Thanh Minh, anh phải nhận ra thân phận của mình. Bây giờ không có sự ủng hộ của nhà họ Lương, cũng không có thân phận người thừa kế tài sản nhà họ Lục. Anh không xứng với tôi chút nào. Tôi là người thừa kế Khải Phong, giá trọ con người lên đến hàng nghìn tỷ. Giữa chúng ta có chênh lệch quá lớn. Chia tay sớm đi.”

Lục Thanh Minh không thể tin được: “Khương Kiều Nhân, em sao lại là một người phụ nữ ham lợi ích như vậy? Chẳng lẽ trước kia em nói thích anh, yêu anh, nguyện ý hay sinh vì anh đều là giả hay sao?” “Lúc đó đương nhiên là thật, nhưng là dựa vào thân phận của anh mà nói thôi. Sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa!”

Khương Kiều Nhân nói xong liền cúp máy.


Lục Thanh Minh ngồi trong xe như người mất hồn. Một lúc sau, anh ta cười, nước mắt giàn giua theo nụ cười.

Anh thật ngốc, luôn cho rằng trong cuộc hôn nhân này, anh ta là người nắm thóp, nhưng lại từng bước từng bước lọt vào cạm bẫy của Khương Như Nhân.

Anh ta cho rằng cô ta yêu mình đến rồ dại, có thể vì mình mà hy sinh hết thảy.

Hóa ra tất cả chỉ là giả dối, anh ta vì một người như vậy mà tổn thương Khương Tuyết Nhu, còn đánh đập, mắng mỏ cô, thiếu chút nữa hủy hoại cô.

Anh ta đập mạnh vào đầu, sao anh ta lại ngu xuẩn đến thế?

Rõ ràng Khương Tuyết Nhu mới là thanh mai trúc mã của anh.

Nếu là cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ anh ta.

Anh ta nhớ khi biết tin bố anh ta có con riêng bên ngoài, anh ta cảm thấy cả đời trở nên đen tối, Khương Tuyết Nhu đã ở bên cạnh, luôn động viên anh vui lên.


Cô còn vì anh ta mà đi học nấu ăn.

Nhưng tại sao anh ta lại quên hết chuyện trước đây?

Thảo nào cậu nói anh ta có vấn đề, chẳng trách Khương Tuyết Nhu nói anh ta là một người mù.

Anh ta thực sự mắt mù, lòng cũng mù.

- ----------------------