Chương 1093 “Không ngờ rằng bị cậu làm cho tức chết”
Nhắc tới Lâm Minh Kiều, Nhạc Hạ Thu thấy muốn ói cả ra máu nói: “Đúng rồi, tại sao chú của anh lại nhận cô ta làm con gái nuôi vậy?”
Con gái của tổng thống tương lai, chẳng sợ không phải là ruột thịt, nhưng thận phận đó cũng đã đủ để tung hoành ở Nguyệt Hàn rồi.
Trong tương lai cũng có thể lấy được một tấm chồng tốt.
“Hẳn là người nhà của anh đã đền bù lại vì sự hổ thẹn. đó” Tống Dung Đức cũng buồn bực nói: “Quên đi, cứ để như thế đi, người phụ nữ kia cũng thật là quá mưu mô, cứ coi như là đền bù cho mong muốn của cô ta đi”
Quên đi sao? Việc này cũng có thể quên đi sao? Nhạc Hạ Thu hận mình không thể chửi ầm ĩ lên được. Hiện giờ cô ta còn phải thèm muốn được như Lâm Minh
Kiều, dựa vào đâu mà một người đàn bà hư hỏng như cô ta mà còn có thể làm con gái của tổng thống tương lai, cô ta cũng muốn được như vậy, thà rằng cô ta không nên quen người Tống Dung Đức này.
À, hiện giờ thì đúng là Tống Dung Đức đã trở lại rồi.
Nhưng không được sự chống đỡ của nhà họ Tống, cho dù anh điều hành Âu Lam Sênh tốt tới đâu, thì cũng chỉ là một người tổng giám đốc bình thường thôi, hơn nữa, nhà họ Tống đã cắt đứt quan hệ với anh ta, sau này cơ hội phát triển
giới kinh doanh sẽ càng khó khăn hơn, cũng không còn ai sẽ hướng tầm mắt nhìn về phía anh ta.
Quả thật là so với cô còn nghèo hơn.
“Dung Đức à, em nghĩ rằng trong lòng anh chắc chắn đang rất buồn bực, nên nghỉ ngơi cho tốt đi, còn không thì hãy đi xin lỗi người nhà họ Tổng đi, hãy để thù hận bố con qua một bên đi”
Nói xong Nhạc Hạ Thu lập tức cúp máy.
Tống Dung Đức ngẩn ngơ, thật ra anh nghĩ rằng muốn cùng với cô tâm sự để giảm bớt một chút khó chịu.
Anh ta suy nghĩ, rồi lại gọi điện cho Quý Tử Uyên: “Tử Uyên, tôi có chuyện buồn, buổi tối hai chúng ta đi uống rượu đi.”
“Không đi” Quý Tử Uyên lập tức từ chối.
“Cậu không phải anh em của tôi sao?” Anh ta mất bình tĩnh nói.
“Không ngờ rằng bị cậu làm cho tức chết”
Quý Tử Uyên mắng mỏ không nể chút mặt mũi nào nói: “Dung Đức, tôi thật sự không nghĩ rằng cậu có thể hồ đồ như vậy, ép Lâm Minh Kiều phải phá thai, còn đẩy người ta xuống cầu thang, đầu óc cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Tôi… tôi muốn cho Hạ Thu một sự công bằng, không thể có con riêng, tôi đã muốn rằng có con với Hạ Thu trong tương lai” Anh ta giải thích nói.
“Ừ, vậy chúc cho hai người về sau còn có thể có con, tiện thể nhắc nhở cho cậu một câu, về sau có nhìn thấy Lâm Minh Kiều thì cũng phải lễ độ, người ta đã là con gái của tổng thống tương lai rồi, câu nói đầu tiên có thể chèn ép cậu xuống dưới sàn nhà luôn đấy”.
Quý Tử Uyên cười lạnh lùng rồi kết thúc cuộc gọi.
Vẻ mặt của Tống Dung Đức chỉ toàn là sự khó chịu và chua xót, rõ ràng là anh ta làm theo những quyết tâm của mình, vì sao hình như lại khiến cho chúng bạn xa lánh như vậy.
Gần tối.
Khương Tuyết Nhu đưa đồ ăn đi vào, Lâm Minh Kiều áy này nhìn cô một cái nói: “Tuyết Nhu, thật ngại quá, lại phải để cho cậu tới chăm sóc tó, nếu không thì cậu cứ về đi, tớ gọi Sở Lan tới là được”
“Quên đi, nếu như lúc này tớ không ở cùng cậu thì còn gì là bạn bè nữa, trước kia lúc tớ mang thai ở nước Miên, không phải cậu cũng đã chăm sóc tớ sao?” Khương Tuyết Nhu có thể nhìn ra được cô ấy không vui cho lắm.
Nhưng cũng có thể giải thích được, phải sinh ra một đứa nhỏ không có bố, đối với người phụ nữ mà nói là cả một sự dũng cảm.
“Đúng vậy, vào lúc ở nước Miên cùng với bọn Hiểu Khuê và Hiểu Lãnh cũng thật sự vui vẻ, thật ra thằng bé… cũng rất đáng yêu”