Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1072




Chương 1072 “Vợ ơi, ăn sáng thôi”.

Tự làm tự chịu… Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn trắng bệch như tuyết.

Một lúc sau, anh cười khẽ: “Đúng vậy, anh tự làm tự chịu. Anh đã từng có vợ, có con mà lại không biết quý trọng, đối xử với em như một ngọn cỏ dại và xem người phụ nữ độc ác đó như một kho báu…”

“Vợ ơi, ăn sáng thôi”.

Bỗng nhiên Lương Duy Phong bước ra khỏi cổng, gọi một cách trìu mến và dịu dàng.

Cả người Hoắc Anh Tuấn chấn động, anh nhìn về phía Lương Duy Phong đang mặc một bộ đồ ngủ. Đôi mắt đỏ ngầu đột nhiên dâng lên sóng gió ngập trời.

Lương Duy Phong qua đêm ở đây? Bọn họ… ở chung?

Anh ta còn gọi cô là vợ, cô đã từng là vợ của anh mà. “Anh Hoắc, anh và vợ tôi đã là quá khứ rồi. Hôm nay anh chỉ đến đón Hiểu Khuê, tôi cho rằng giữa hai người chắc hẳn là không có nhiều đề tài để nói chuyện.”

Lương Duy Phong nhẹ nhàng ôm eo Khương Tuyết Nhu, thân thể hai người dán chặt vào nhau: “Mặt khác, tối cảnh cáo anh. Lúc trước, thân phận của tôi không bằng anh, cho nên trong hôn lễ anh uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng anh đã không còn là cậu hoắc và nhà họ Hoắc còn lâu mới có thể so sánh được với tập đoàn Kim Tuệ. Tôi hy vọng… anh tránh xa vợ tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

Lương Duy Phong thấp giọng nói, đáy mắt toả ra sự lạnh lùng. Hoắc Anh Tuấn hừ lạnh. Đây là đang uy hiếp anh sao?

“Lương Duy Phong, không phải anh đã không khách sáo từ lâu rồi sao? Đáng tiếc là anh giấu rất kỹ, ngược lại tôi muốn xem cái đuôi của anh còn có thể giấu được bao lâu”.

Hoắc Anh Tuấn nói xong nhìn Khương Tuyết Nhu một cái nhìn thấy cô thờ ơ, trong lòng âm thầm đau đớn.

Cửa sổ xe ở phía sau được mở ra, Hiểu Khuê ngó đầu ra, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Bác, bác còn muốn nói chuyện đến khi nào?”

“Bác đến ngay.” Hoắc Anh Tuấn lên xe.

Lúc lái xe rời đi, trong gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Lương Duy Phong cái đầu, hôn lên môi Khương Tuyết Nhu.

Anh ra sức nắm chặt tay lái, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chân ga cũng không khỏi nhấn mạnh hơn.

Hiểu Khuê sợ tới mức kêu lên: “Bác, bác lái nhanh quá, con sợ” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vội vàng giảm tốc độ, xin lỗi: “Xin lỗi”

“Bác, bác chẳng thành thật gì cả, chẳng trách vợ lại bỏ chạy” Hiểu Khuê không nhịn được mà mỉa mai.

“… Con nói đúng.”

Hoắc Anh Tuấn ảm đạm cúi đầu.

Hiểu Khuê nhìn thấy thế thì thở dài, cô bé biết rằng mẹ đã kết hôn với chú Lương, nhưng cô bé nghĩ đến việc mẹ có thể sẽ sống với chú Lương trong tương lai thì cô bé cảm thấy bản thân mình như một đứa trẻ vô gia cư.