Chương 1053: Nhạc Hạ Thu là trà xanh loại cao cấp
Hơn nữa, Nhạc Hạ Thu quá trà xanh.
Trà xanh đến mức anh muốn đập chết bản thân. Một người trà xanh như vậy, trước kia anh bị mù hay sao mà lại không nhận ra.
“Tống Dung Đức, sớm muộn gì cậu cũng bị người phụ nữ này hại chết.” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lão Hoắc, sao bây giờ cậu lại thành ra như vậy. Bản thân cậu không cần cô ấy thì thôi đi, còn không cho phép tôi và cô ấy ở bên nhau.” Tống Dung Đức cau mày thật chặt: “Hạ Thu là giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu còn có lần sau, cho dù chúng ta có phải đã từng là anh em hay không thì hôm nay nên báo cảnh sát thì tôi sẽ báo cảnh sát, tất cả đều giải quyết theo pháp luật”
“Được.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, sợ bị tức chết: “Tôi không phí lời với cậu nữa. Nhạc Hạ Thu, tôi muốn nói với cô là trong vòng hai ngày phải trả toàn bộ tiền tôi cho cô và cả số tiền tôi chỉ tiêu cho cô trong ba năm qua. Nếu cô không chịu thì tôi sẽ gửi thư của luật sư đến cho cô.”
Nhạc Hạ Thu buồn bực nói: “Anh Tuấn, anh còn là anh Tuấn mà em quen không?”
Tổng Dung Đức cũng không kiềm được tức giận: “Hoắc Anh Tuấn, mẹ nó cậu không biết xấu hổ. Đồ cậu đã cho đi mà còn dám đòi về.”
“Tại sao không thể, mẹ nó, tôi còn chưa đụng vào cô ta. Tôi cho cô ta ba trăm nghìn tỷ, cộng thêm ba năm tài trợ của tôi cho tập đoàn nhà họ Nhạc, để bình thường cô ta sống cuộc sống tiêu xài phung phí. Hơ, mẹ nó, mấy năm qua tôi có đi quyên góp cũng không để lại cho cô ta.”
Sai khi Hoắc Anh Tuấn cười khẩy một tiếng thì xoay người cùng Ngôn Minh Hạo lên xe rời đi.
Gương mặt Nhạc Hạ Thu lộ vẻ cuống cuồng: “Dung Đức, sao đột nhiên Hoắc Anh Tuấn lại thành ra như vậy. Số tiền đó em đã cầm đi đầu tư hết rồi, em không ngờ anh ấy sẽ đòi lại.”
“Anh cũng không ngờ Lão Hoắc lại mặt dày như vậy.” Tổng Dung Đức vỗ nhẹ vào vai cô ta, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt: “Nếu cậu ấy thật sự kiện thì với bản lĩnh của cậu ấy, ai mà thắng nổi.
Sắc mặt của Nhạc Hạ Thu phờ phạc, đòi cô ta trả toàn bộ tiền là đang đòi mạng của cô ta.
Không có số tiền đó thì sau này làm sao cô ta tiêu xài thoải mái. Đám bà lớn, thiên kim nhà giàu ở Kinh Đô sẽ không chơi với cô ta nữa.
“Nhưng lần trước anh ấy với Khương Tuyết Nhu kiện cáo, đã thua.”
“Đó là do sau đó Lão Hoắc không có đến biện luận. Với tài năng nói của cậu ấy, ở tòa án có chết cũng có thể nói thành sống.”
Tổng Dung Đức suy nghĩ một lát, nói: “Anh đi tìm Tử Uyên thương lượng, để cậu ấy đi khuyên Lão Hoắc. Nếu thật sự không được thì em trả bất động sản ở trong tay em cho cậu ấy là được. Sau này chúng ta duy trì khoảng cách với cậu ấy, cùng lắm… là không qua lại nữa.”
Tổng Dung Đức cảm thấy bây giờ Hoắc Anh Tuấn khiến anh ta quá thất vọng.
Nhạc Hạ Thu nghe thấy vậy lại muốn hộc máu. Bất động sản có giá ba mươi nghìn tỷ lận đấy. Nói đi nói lại, vẫn là do Tổng Dung Đức quá yếu.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn trở về công ty, lập tức đệ đơn khởi tố. Chiều hôm đó Quý Tử Uyên đã tới văn phòng của tập đoàn nhà họ Hoắc.
Anh ta nhìn Hoắc Anh Tuấn, sắc mặt nặng nề: “Lão Hoắc, có phải bây giờ cậu rất thiếu tiền không. Cậu có thể nói với tôi, tôi là anh em của cậu, có thể lấy ra được bao nhiều thì sẽ cho cậu mượn bấy nhiêu.”
Hoắc Anh Tuấn lắc đầu: “Nhà họ Hoắc thành ra như ngày hôm nay, không phải cứ ném nhiều tiền vào là có thể lập tức khởi sắc. Tôi chỉ không muốn đưa số tiền đấy cho Nhạc Hạ Thu, cô ta không xứng. Người phụ nữ ác độc như cô ta hoàn toàn không xứng đáng sống trên thế giới này!”