Chương 1023: Đến cùng là ai muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc
Lâm Minh Kiều một giây đã hiểu được: “Còn không phải sao, các người bắt buộc phải ngăn cản tôi sao, được thôi, tôi gọi điện thoại cho chú Tống, tôi nhắc cho mấy người nhớ, tôi là con dâu tương lại của nhà họ Tống”
Cả người Sở Văn Khiêm đều cảm thấy không ổn rồi.
Nhà họ Tống, là nhà mà năm sau có khả năng ngồi lên ghế tổng thống nhất, bây giờ nhà họ Sở đều phải liều mạng nịnh nọt bọn họ, nếu như làm mích lòng Tổng Vương Quý thì rắc rối rồi.
Anh ta thiếu chút nữa là quên mất người bạn thân bên cạnh Khương Tuyết Nhu có lại lịch này.
“Chỉ là hiểu lầm thôi” Sở Văn Khiêm lập tức lật mặt, tươi cười giả lã: “Tôi chỉ là tò mò người kêu ra cái giá một nghìn năm trăm tỷ là ai thôi.”
Lâm Minh Kiều cong môi nói: “Chúng tôi vốn cũng không có ý định mua, chỉ là cảm thấy những tên nhà giàu kêu thêm ba trăm nghìn, ba triệu, thật quá làm mất mặt giới nhà giàu của Nguyệt Hàn thôi.”
Mặt Sở Văn Khiêm như phủ đầy sương lạnh, vô cùng khó coi nhưng lại không thể lên cơn được.
Lương Duy Phong cũng rũ mắt, vẻ mặt khác lạ.
“Đi thôi.” Khương Tuyết Nhu kéo tay của Lâm Minh Kiều, lúc đi qua bên người Lương Duy Phong, cô cuối cùng vẫn dừng lại: “Muốn đi chưa, hay là anh muốn ở lại đây ôn chuyện với tổng giám đốc Sở?”
“Anh đi với các em” Lương Duy Phong dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Sau khi bốn người rời đi, Sở Văn Khiêm tức giận đạp thùng rác bên cạnh một cái.
Diệp Minh Ngọc khinh thường nói: “Thật không nghĩ tới người bạn này của Khương Tuyết Nhu lại leo lên được nhà họ Tống, có điều có gì ghê gớm đâu chứ, chẳng qua chỉ mới đính hôn mà thôi, nói không chừng ngày nào đó là bị bỏ rồi, dù sao ai mà không biết Tống Dung Đức chỉ thích Nhạc Hạ Thu.”
Lông mày Sở Văn Khiêm hơi động: “Quan hệ của em với Nhạc Hạ Thu thế nào?”
“Chẳng… chẳng thế nào.” Diệp Minh Ngọc có chút ngượng ngùng nói: “Thế nhưng Hà Tĩnh Nhi thân với cô ta”
Cô ta mới không thích Nhạc Hạ Thu, từ nhỏ đến lớn cô ta đều ghen ghét Nhạc Hạ Thu có thể được Hoắc Anh Tuấn yêu thích.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của chúng ta, người tên Nhạc Hạ Thu này đúng là có thể lợi dụng”. Chân mày Sở Văn Khiêm cau lại: “Nếu như quan hệ tốt một chút, tương lai anh cũng không để bụng mà ra sức nâng đỡ cho Nhạc Hạ Thu có thể gả vào nhà họ Tống.”
“Nói thế cũng đúng, dù sao thì quan hệ của chúng ta với Lâm Minh Kiều cũng không tốt, lỡ như sau này hả vào nhà họ Tống, gây chuyện xích mích chia rẽ thì cũng không có lợi đối với sự phát triển của nhà họ Sở.” Diệp Minh Ngọc gật đầu đồng ý.
Thời đại này, cho dù là người có tiền đi chăng nữa thì cũng phải tạo mối quan hệ tốt với người nhà tổng thống.
Một bên khác, khi Sở Minh Khôi đi đến gian ghế riêng của người kêu giá bốn nghìn năm trăm tỷ.
Người bên trong đã đi mất, trên bàn chỉ còn lại ly trà lượn lờ hơi nóng.
“Ông Sở, thật ngại quá, người mua kia đã đi rồi, có điều thư ký của anh ấy đang ở bên kia nói chuyện với người bán đấu giá” Nhân viên phục vụ đến dọn dẹp vệ sinh nói.
Sở Minh Khôi đưa mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý rời đi rất nhanh.
Hà Tĩnh Nhi kéo cánh tay của ông ta lại nói: “Minh Khôi, đến cùng là ai mà dám không nể mặt anh.
vậy, trở về phải trừng trị gã”
“Có thể… không phải là người trong nước.”
Mặt Sở Minh Khôi tối lại, mặc kệ là ai, sau khi người đó lên tiếng thì hàng trăm cặp mắt cũng nhìn ngược lại phía ông ta, đây là đang đánh thẳng vào mặt ông ta.
Bốn nghìn năm trăm tỷ.
Chết tiệt.
Rõ ràng là muốn để cho nhà họ Hoắc kiểm lại nhiều.
Phải biết, giá thị trường của biệt thự nhà họ Hoắc bây giờ nhiều nhất cũng chỉ ba nghìn tỷ.
Đến cùng là ai, muốn giúp đỡ nhà họ Hoắc.
Khi ông ta xoay người, Hoắc Nhã Lam cũng vừa hay thở hổn hển chạy vào trong gian phòng này, chỉ là khi nhìn thấy Sở Minh Khôi, một chút căm ghét xẹt qua nơi đáy mắt.
Đáy lòng Sở Minh Khôi ớn lạnh, không thể tin được, bây giờ bản thân đang ngồi ở vị trí cao mà Hoắc
Nhã Lam còn dám “căm ghét” mình.