Dù Đau Vẫn Yêu Em

Chương 6




Phòng trưng bày này, chính là chỗ hẹn hò bình thường của cô và Từ Tuấn Kỳ sao?

Chu Tại Vũ tựa vào tường, nhìn qua kiến trúc khéo léo tinh xảo trước mắt, căn phòng kiểu Nhật này đã trải qua năm tháng tang thương, nhưng bởi vì từng xây dựng lại, nên vẫn sạch sẽ sảng khoái, phần đất rộng kế cửa sổ thủy tinh đang được ánh nắng chói lọi chiếu vào, cái ghế lớn trước đó cũng được in bóng lại.

Phòng này xây trong ngõ hẻm, trên đường đến đây trồng đầy cổ thụ, vô cùng ấm áp, nếu không chú ý, rất có thể sẽ bỏ qua, hiển nhiên chủ nhân mở phòng trưng bày này không phải vì lợi nhuận, thuần túy là hứng thú thôi.

Nghe Hạ Hải Âm nói, chủ nhân phòng trưng bày này là bạn tốt Diệp Thủy Tinh của cô, xuất thân nhà giàu, tính tình ưu nhã, trong tiệm thỉnh thoảng sẽ tổ chức buổi tọa đàm hay tụ hội, ra vào đều là nghệ sĩ, phòng khách rất có phong cách nghệ thuật châu Âu.

"Em nói Từ Tuấn Kỳ đến loại địa phương này?" Anh không cho là đúng hỏi lại.

Cô liếc anh một cái. "Đừng nghĩ anh ấy xấu xa, anh ấy thường xuyên đến, anh ấy cũng có chút nghiên cứu với hội họa và đồ cổ."

Thiếu gia lang thang đó? Chu Tại Vũ cau mày.

Hạ Hải Âm giống như nhìn ra suy nghĩ của anh, lành lạnh giương tiếng nói. "Anh ấy không xấu nhhư anh nghĩ, đến quán bar chỉ là vì buông thả áp lực."

Lấy đâu ra áp lực lớn vậy để cuồng hoang mua vui với phụ nữ?

Chu Tại Vũ suy nghĩ đen tối. Anh không phải không nghĩ tới bên cạnh Hạ Hải Âm có đàn ông, trên thực tế anh cho rằng đàn ông theo đuổi cô nhất định chất đầy xe, nhưng Từ Tuấn Kỳ? Vì sao cố tình lui tới với loại play boy đó? Cô có thể có lựa chọn tốt hơn!

Tỷ như. . . . Hoàng tử piao đã diễn cùng cô ở Nhật Bản, hẳn là không tồi, hoặc là. . . . Đáng chết! Liên quan gì anh chứ? Sao anh lại quan tâm chuyện đời tư của cô?

Đúng như lời cô, anh không phải ba mẹ cô, không phải ai của cô, chẳng qua là một bảo vệ cô tốn tiền mướn tới thôi.

Anh không có tư cách lo cho cô, quyền lợi như vậy anh đã bỏ qua từ rất sớm. . . .

Điện thoại di động ở trong túi rung lên theo quy luật, Chu Tại Vũ nghiêm nghị đuổi đi suy nghĩ, lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn màn hình, thần sắc càng thêm âm trầm.

"Cha."

"Anh đang ở đâu?" giọng nói Chu Tồn Phong bén nhọn.

"Có chuyện gì sao?"

"Về nhà một chuyến cho tôi, tôi có chuyện nói với anh!"

"Con không rãnh." Anh không chút nghĩ ngợi đáp lại. "Con đã nói rồi, con đã nhận một công việc, gần đây không có thời gian rãnh để về nhà."

"Công việc anh nói là làm bảo vệ cho Hạ Hải Âm sao?" tiếng nói của Chu Tồn Phong lạnh hơn, bao hàm gió lạnh, rất có ý vị mưa gió sắp đến.

Thần kinh Chu Tại Vũ bỗng chốc căng thẳng.

"Đừng hòng giả vờ ngu với tôi, tôi biết cả!" Chu Tồn Phong cắn răng nghiến lợi. "Không ngờ bây giờ anh vẫn còn dây dưa với nha đầu kia, không phải anh đã đồng ý với tôi, sẽ không qua lại với cô ta nữa sao? Anh xin giải ngũ, chính là vì làm bảo vệ riêng cho cô ta?"

"Con giải ngũ không liên quan tới cô ấy." Chu Tại Vũ thận trọng thanh minh.

"Không liên quan cái rắm!" Chu Tồn Phong giận rống. "Mày cho rằng lão tử dễ lừa thế sao? Tôi già rồi, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ! Anh đó, vừa gặp con nhỏ kia, thì ngu hết cả người, cà tương lai cũng muốn chôn vùi trên tay cô ta! Bị ghi lỗi cũng là vì ——"

"Cha, chớ nói." Chu Tại Vũ chặn cha lại.

"Thế nào? Anhi dám làm không dám cho tôi nói sao? Đồ khốn kiếp! Mày thật là muốn làm cha mày tức chết! Lập tức rời khỏi con nhỏ kia cho tôi, trở về trung tâm đặc cần đi!"

"Con đã giải ngũ, không còn là quân nhân. . . . . ."

"Cả đời anh đều là quân nhân! Anh quên mình đã đồng ý gì với mẹ anh sao? Anh đã nói mình tuyệt đối sẽ không để cho bà ấy thất vọng, không nhớ sao?"

Chu Tại Vũ hít vào thật sâu. Sao anh có thể quên? Cam kết và áy náy đối với mẹ, tựa như một sợi gông xiềng, cột anh thật chặt.

"Tóm lại anh nghe rõ cho tôi! Tôi tuyệt đối không đồng ý cho anh ở chung với cô ta, cô ta chỉ liên lụy anh thôi! Tử Huyên thật tốt, vừa dịu dàng lại khéo hiểu lòng người, cũng là quân nhân giống anh, dễ dàng thông cảm cho nhau ——"

"Đủ rồi." Chu Tại Vũ nói, giọng nói bình thản, nhưngtuyệt đối lạnh lẽo. "Con đã ký hợp đồng với Hải Âm, ít nhất trong nửa năm này, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của con. Về phần tử Huyên, con chỉ xem cô ấy như đàn em, chưa từng nghĩ tới muốn làm gì với cô ấy."

"Ý của mày là. . . . Nhất định đối nghịch với lão tử sao?" Chu Tồn Phong giận đến giọng nói run rẩy.

"Không phải muốn đối nghịch với cha, cha, xin cha cho con tự mình làm chủ. Con sắp 30 rồi, chẳng lẽ còn không thể tự quyết định?"

"Quyết định của anh, chính là ruồng bỏ hứa hẹn của mình sao? Lòng vinh dự quân nhân của mày đã bị chó ăn sạch hết rồi hả?"

Chu Tại Vũ nhắm mắt, hé môi đẹp, tự giễu thở dài ——

"Cha, cha bảo trọng, con cúp điện thoại."

Hạ Hải Âm đi ra khỏi phòng trưng bày thì Chu Tại Vũ đang chụp hình giúp hai vị khách nữ trong đình, nhìn họ nói cười ríu rít, gò má ửng hồng, rất rõ ràng là bị anh chàng đẹp trai này mê hoặc.

Cô cho rằng anh sẽ đợi rất buồn bực, không ngờ lại như cá gặp nước. Người đàn ông này, chẳng lẽ tới chỗ nào cũng có thể khiến phụ nữ lộ vẻ háo sắc?

Hạ Hải Âm trầm mặt xuống, đôi mắt sáng chợt tràn ra ánh sáng lạnh.

Thấy cô xuất hiện, Chu Tại Vũ cũng không lập tức tiến lên, không chút hoang mang giúp hai cô gái chụp xong, mới trả máy chụp hình lại cho khách nữ, hai người đều ngưỡng mộ nhìn anh.

"Từ Tuấn Kỳ thất hẹn với em?" Anh đi về phía cô, nhỏ giọng hỏi.

Cô cau mày. "Ai nói?"

"Không cần ai nói tôi biết, anh ta không có xuất hiện ở đây, nếu không tôi đã thấy bảo vệ của anh ta rồi."

"Ai noíuảnh ấy dẫn bảo vệ theo? Nói không chừng tự anh ấy chạy ra ngoài ."

Anh nghe vậy liền rét, tầm mắt cảnh tỉnh quét xem bốn phía, giống như muốn nhìn ra người đàn ông anh cực không thưởng thức đang núp ở góc nào.

Cô cắn cắn môi, đang muốn nói chuyện, Diệp Thủy Tinh lại đi tới.

"Hải Âm, muốn đi sao?"

Cô ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng. "Ừ."

"Vậy lần sau rãnh rỗi trở lại." Diệp Thủy Tinh cũng cười cười, đôi mắt đẹp thoáng nhìn người đàn ông sau lưng cô. "Vị này là bảo vệ của cậu?"

"Ừ." Hạ Hải Âm do dự hai giây, rốt cuộc nghiêng người tránh ra, khiến hai người mặt đối mặt, giới thiệu lẫn nhau.

"Cô chính là tiểu thư Diệp Thủy Tinh sao?" Chu Tại Vũ lễ phép mỉm cười.

"Là tôi." Diệp Thủy Tinh cũng trả lại cho anh một nụ cười thân thiện, quan sát trên dưới toàn thân anh, không che giấu được tán thưởng. Rất ra dáng một người đàn ông, phong cách của anh xuất chúng, không trách Hải Âm lại thích. "Chu tiên sinh đã đến rồi, có muốn đi vào thăm một chút hay không? Tôi mời anh uống ly trà."

"Không cần!" Hạ Hải Âm vội vàng lên tiếng, cô không hy vọng hai người này tiếp xúc thêm một bước, sợ bạn tốt trong lúc vô ý tiết lộ tâm sự của mình.

Diệp Thủy Tinh nhìn ra băn khoăn của cô, mím môi cười một tiếng, Hạ Hải Âm tức giận trợn trắng mắt.

Ánh mắt hai cô gái giao nhau, tất cả không cần nói.

Hạ Hải Âm thu hồi tầm mắt đầu tiên, hơi có vẻ trốn tránh. "Mình còn có chuyện, phải đi."

Cô vội vã nói, Chu Tại Vũ liếc cô một cái, đột nhiên mở miệng.

"Diệp tiểu thư, xin hỏi Từ tiên sinh có ở bên trong không?"

"Từ tiên sinh?" Diệp Thủy Tinh ngẩn người. "A, anh nói Tuấn Kỳ?"

"Vâng" thần sắc Chu Tại Vũ cố chấp. "Anh ta có đây không?"

"Hôm nay anh ta không có tới!" Diệp Thủy Tinh nhẹ nhàng lên tiếng nói.

Hạ Hải Âm chấn động, không ngờ bạn tốt lại ngáng chân mình, ảo não trừng cô, Diệp Thủy Tinh chỉ cười dí dỏm, ra dấu tay chỉ có hai người hiểu.

Cố gắng lên, dũng cảm tỏ tình với anh ấy đi!

Cô gái hư, cậu muốn mình chết sao?

Chu Tại Vũ đứng ở một bên, tò mò bàng quan nhìn ánh mắt hai người giao chiến, đáng tiếc không thể lĩnh ngộ ảo diệu trong đó.

"Đi thôi, bye!" Hạ Hải Âm quyết định tốt nhất không đánh nhau với chị em tốt, sớm lách người thì tốt hơn.

Cô dẫn đầu đi ra cửa chính, Chu Tại Vũ cũng đuổi theo.

"Tại sao Từ Tuấn Kỳ lỡ hẹn?" Anh hỏi.

Rất phiền! "Mắc mớ gì tới anh?"

"Em quen anh ta đã bao lâu?" Anh tiếp tục truy vấn.

"Năm ngoái."

"Quen thế nào?"

Cô bỗng chốc ngưng lại bước chân, không kiên nhẫn quay đầu. "Có cần báo cáo với anh không?"

Anh không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt đen sâu khóa lấy cô, đôi mắt như đá đen phát ra sức quyến rũ từ tính.

Cô khó có thể ngăn cản, không biết tại sao, liền ngoan ngoãn đáp lời. "Do. . . . chị họ của tôi giới thiệu chúng ta quen biết."

"Chị họ em?" Ngô Nghi Quân? Anh cau mày. "Tổng thống không phải kẻ thù chính trị của dượng em sao?" Năm đó, dượng cô đã thua bởi cha của Từ Tuấn Kỳ.

"Dù các tiền bối có ý kiến khác nhau ở chính đàn, nhưng cũng không chứng tỏ vãn bối chúng tôi không thể làm bạn? Tuấn Kỳ quen chị họ tôi nhiều năm rồi, bọn họ rất hợp."

"Vậy còn em? Em và Từ Tuấn Kỳ cũng hợp?"

"Anh cứ nói đi?" Cô cười lạnh.

Chu Tại Vũ cứng lại, thấy thần thái cô kiêu ngạo, ngực cũng lạnh đi.

Anh hỏi câu này không phải là là nói nhảm sao? Nếu không hợp, sao cô qua lại với Từ Tuấn Kỳ? Nhưng tại sao, cô lại qua lại với người đàn ông như thế? Anh thật sự không cách nào tán thành!

Không biết kích động ở đâu ra làm anh tiến lên một bước, thốt ra. "Em muốn quen với Từ Tuấn Kỳ sao?"

Cô ngơ ngẩn, nháy mắt mấy cái. "Anh nói cái gì?"

"Đừng ở chung với anh ta." Anh chua chát nói nhỏ. "Anh ta. . . . Không phải đàn ông tốt."

Cô trố mắt nhìn anh, nhất thời tim loạn.

"Tôi biết rõ." Anh hiểu lầm sự yên lặng của cô, khổ sở tự giễu. "Anh ta không xấu như tôi nghĩ, nhưng. . . Em phải có lựa chọn tốt hơn."

"Lựa chọn tốt hơn? Ai?" Cô trầm tĩnh hỏi, giọng nói êm ái, giống như một cọng lông mềm mại nhất, phất qua lòng anh.

Anh chấn động, ánh mắt lúc sáng lúc tắt, tựa hồ không thể tin mình sẽ nói ra lời như thế, vừa ảo não, lại có mấy phần khó chịu.

Hạ Hải Âm nhìn anh, từ sau khi gặp lại anh, đây là lần đầu thấy anh ngượng ngùng, tay chân luống cuống như thanh niên.

Có lẽ, cô không phải hoàn toàn không có cơ hội. . . .

"Hiện tại thời tiết rất tốt." Cô nhìn lên bầu trời trong xanh, đột nhiên nói.

Anh không hiểu.

"Tôi muốn đến khu vui chơi chơi!"

Tâm tình cô tựa hồ rất tốt.

Buổi sáng còn không được tự nhiên mà phát giận với anh, buổi chiều lại tới khu vui chơi, còn cười đùa như trẻ con, mỗi một trò mạo hiểm đều muốn thử, lôi kéo anh chạy ngược chạy xuôi.

Sợ bị người ái mộ nhận ra, nên cô bỏ hết mái tóc vào trong cái nón như mấy đứa bé bán báo hay đội, đeo lên cặp mắt kính màu đậm, làn váy theo mỗi một bước toát ra làn sóng, đẹp mắt cực kỳ.

Anh cơ hồ si ngốc nhìn chằm chằm cô, thu hết nhất cử nhất động, một cái nhăn mày một nụ cười của cô vào mắt, giấu vào đáy lòng, hôm nay cô cười thật thẳng thắn, đó là nụ cười tự nhiên, không giả tạo.

Đến tột cùng thế nào?

Anh cảm thấy kỳ quái vì tâm tình cô phập phồng biến dị, lại không hỏi nhiều, chỉ cực kỳ quý trọng một khắc hòa bình khó được này, anh thích thấy cô cười, chỉ mong cô có thể luôn cười ngọt ngào thật lòng

"Tôi muốn ăn món đó." Ngồi vào Yun-night Speed rồi, Hạ Hải Âm chỉ chỉ người bán kem bên đường.

Trái tim Chu Tại Vũ căng thẳng, chợt nhớ tới ngày trước đi dạo phố với cô thì cô luôn thích mua một kem, vừa đi vừa liếm ăn.

Anh nhớ cô đặc biệt thích loại kem vị trà.

Anh đi tới trước người bán hàng rong, mua hai loại kem, một loại vị trà, một loại vị dâu tây, bỏ vào trong cây bánh, đưa cho cô.

Cô không khách khí nhận lấy, liếm ăn.

Anh nhìn cô đưa đầu lưỡi ra vào liếm liếm, tim cũng tê ngứa, không biết là mùi vị gì.

"Kế tiếp chơi cái gì?" Cô lấm lét nhìn trái phải. "Có muốn ngồi đu quay hay không?"

"Được." Anh gật đầu. Mặc kệ cô muốn chơi cái gì, anh cũng theo cùng, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Hai người đi về phía vòng đu quay, đột nhiên, trong đám người vang lên những tiếng thét chói tai.

"Ăn trộm! Trả ví tiền lại cho tôi!"

Chu Tại Vũ rét, chỉ thấy một thiếu niên tóc dài hoảng hốt chạy tới, bộ mặt kinh hoảng, ý nghĩ của anh thay đổi thật nhanh, phán đoán người này chính là tên ăn trộm, nhảy tới trước một bước, ngăn trở đường đi của đối phương, kéo cánh tay hắn, ra một đòn ném qua vai làm thiếu niên kia ngã xuống đất.

Nam tử đau đớn kêu lên, giùng giằng muốn chạy trốn, thân thể lại bị anh áp chế vững vàng, không thể động đậy.

"Ví tiền của tôi!" Một thiếu nữ tướng mạo như học sinh trung học thở hồng hộc đuổi theo tới đây, thấy thế ánh mắt sáng lên, vội vàng đoạt lại ví của mình.

"Cực giỏi!" Người đi đường thấy anh anh dũng bắt giặc, không tiếc rẻ vỗ tay ra tiếng.

Chu Tại Vũ chờ bảo vệ công viên tới tiếp tay, đưa thiếu niên đang uốn éo tới bót cảnh sát.

Thật là đẹp trai! Hạ Hải Âm liếm kem mỉm cười, thưởng thức bản lĩnh của anh, chẳng biết tại sao, người đi đường khen ngợi anh, giống như đang khen ngợi chính cô, trái tim không khỏi kích động, cũng thấy tự hào.

"Chú, cảm ơn chú." Cô học sinh cấp 3 lễ phép nói cám ơn anh.

Chú!

Hạ Hải Âm cười khúc khích, xưng hô này thật già dặn!

Chu Tại Vũ biết cô đang cười cái gì, bất đắc dĩ liếc cô, thấy tròng mắt cô sáng chói, con ngươi xoay chuyển, ngực không khỏi tan ra.

Cô tại sao có thể. . . . Cười đáng yêu như thế?

Anh thầm than, bị cô cười nhạo cũng chịu.

"Chú, chú nhìn rất giống một người." Cô học sinh cấp 3 quan sát Chu Tại Vũ, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt. "Chú không phải là. . . . kỵ sĩ J chứ?"

Kỵ sĩ J? Là ai vậy?

Hạ Hải Âm không hiểu, nhưng Chu Tại Vũ lại giống như hiểu ý, thần sắc hơi kinh hãi.

"Chú là kỵ sĩ J, vậy chị này là. . . ." Cô học sinh cấp 3 hưng phấn chuyển sang Hạ Hải Âm, nhìn kỹ một chút, vui mừng hỏi: "Chị là Vanesa, đúng không? Đúng không?"

Nhanh như vậy đã bị nhận ra? Hạ Hải Âm nhíu mày, cười cười, nếu bị nhận ra, cô cũng không né tránh, ném bánh đã ăn xong vào thùng rác, tháo kính mát xuống, cười nhẹ với thiếu nữ.

"Thật sự là Ma Nữ V!" Thiếu nữ vui mừng giương tiếng nói. "Mọi người mau tới, là chị Vanesa!"

Cô cao giọng gọi bạn bè tới, chỉ một hồi, các cô bạn học cùng lớp từ bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây Hạ Hải Âm thành đoàn.

"Chị, chúng em đều là học sinh ban âm nhạc, em giống chị, từ nhỏ đã học Violin."

"Còn em học piano!"

"Em thổi kèn cla-ri-nét. Chị, chị thật xinh đẹp! Chị là thần tượng của em, em rất thích nhân vật trong phim chị diễn."

"Bạn học cả lớp chúng em đều xem, lúc Tiểu Tuyết chết, tất cả mọi người đều khóc, người Trình Dĩnh yêu nhất rõ ràng là chị."

"Đúng vậy, chị với Trình Dĩnh mới xứng đôi!"

Bọn học sinh cô một lời, tôi một câu, ca ngợi lấy lòng, lại rối rít lấy cuốn sổ ra cho cô ký tên, cũng liên tục giơ máy chụp hình lên, nhắm ngay cô mà chụp hình.

Những người này đều là học sinh ban âm nhạc? Thật là đau não!

Hạ Hải Âm ký mấy lượt, mắt thấy học sinh càng tụ càng nhiều, cũng hấp dẫn người khác xúm lại xem náo nhiệt, cô nhất thời không biết làm sao, nhìn về phía Chu Tại Vũ cầu cứu.

Làm thế nào?

Chạy đi!

Việc này không nên chậm trễ, anh dứt khoát cầm cánh tay cô, bảo vệ cô thoát khỏi hiện trường.

Hai người cùng nhau chạy, trong lúc chạy, tay của anh dời xuống, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên, da thịt lòng bàn tay chạm nhau, ngón tay quấn chặt nhau, anh và cô đều cảm nhận được sự rung động thuộc về người yêu từ nhịp tim.

Tiếng kêu gọi của người ái mộ vang lên sau lưng không dứt, anh dắt cô, xuyên qua biển người đông đúc, xông vào một gian phong chuyên để biểu diễn. Bây giờ không phải thời gian hoạt động, nên trong rạp hát tắt đèn, ánh sáng mơ hồ, hai người núp trong góc, cười thở dốc.

"Thật kỳ quái, sao bọn họ lại nhận ra tôi?" Hạ Hải Âm nũng nịu oán giận. "Tôi rõ ràng đã cải trang rồi mà."

"Tôi nghĩ bọn họ nhận ra tôi trước, rồi mới nhận ra em."

"Đúng rồi, vừa rồi nữ sinh kia gọi anh kỵ sĩ J? Là chuyện gì xảy ra?"

"Chuyện này. . . ." Chu Tại Vũ hơi không tự nhiên, giải thích. "Em không lên câu lạc bộ ái mộ của em xem sao? Bây giờ tôi rất nổi tiếng trong web người ái mộ của em, đã có rất nhiều người chụp được hình tôi ra vào theo em, bọn họ đã tra ra tôi là bảo vệ của em."

"Cái gì?" Hạ Hải Âm sững sờ. "Sao anh lại biết mấy chuyện này? Không lẽ anh cũng gia nhập câu lạc bộ người ái mộ tôi sao?" Cô nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt của anh chợt lóe, trong nháy mắt dường như hơi quẫn bách, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi chỉ muốn điều tra xem rốt cuộc là ai gửi mấy tấm hình kia cho em, tôi đã điều tra gia đình đối diện nhà em, nhưng không phát hiện nhân vật khả nghi."

Cô giật mình nhìn anh. "Anh nghiêm túc thế sao?"

"Đó không phải là mục đích em mướn tôi làm bảo vệ sao?" Anh nghiêm trang hỏi ngược lại: "Gần đây tên kia không có gửi hình tới nữa chứ?"

Nhịp tim của cô chợt ngừng. "Không có, không có gửi tới. Có thể. . . . Có thể là biết có anh bảo vệ cho tôi? Tôi nghĩ hắn ta sẽ không dám quấy rầy tôi nữa."

"Như vậy là tốt rồi." Anh đưa mắt nhìn cô thật sâu.

Cô bị anh nhìn đến chột dạ, lông mi hơi run. "Sao anh nhìn tôi như thế?"

Anh đang muốn lên tiếng, lỗ tai bén nhạy đã nghe được tiếng người rất nhỏ ngoài cửa.

"Suỵt, có người tới." Anh cảnh cáo cô, kéo cô trốn vào góc kín đáo hơn.

Cô đi theo anh trốn ra sau một cây cột, rình coi một nhân viên làm việc mở cửa ra, chiếu đèn pin bốn phía, xác định không có gì lạ mới ra cửa.

"Này, sao chúng ta phải trốn thế?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Anh bật cười. Cũng đúng, bọn họ cần gì trốn? Đâu có làm việc gì trái lương tâm, thoải mái đi ra ngoài cũng đâu có sao.

"Này đi ra ngoài đi." Anh dẫn đầu xoay người.

"Chờ một chút." Cô kéo lấy cánh tay anh, kéo anh trở lại. "Chớ đi."

"Thế nào?"

"Tôi có việc hỏi anh."

"Chuyện gì?" Anh hỏi.

Cô không có trả lời ngay, cúi đầu nhíu lông mày cắn môi, chần chờ chốc lát, mới lấy dũng khí nâng tầm mắt lên.

"Mấy lời anh nói với tôi trước đó, là thật tâm sao?"

"Nói cái gì?"

"Lúc anh hỏi tôi ở phòng trưng bày đó." Giọng nói của cô rất nhỏ, bao hàm mấy phần ngượng ngùng. "Anh không hy vọng tôi ở chung với Tuấn Kỳ sao?"

Anh nghe hỏi, trái tim đột nhiên chấn động. ". . . . . . Ừ."

"Tại sao?"

Vấn đề này hỏi thật tốt, chính anh cũng rất muốn biết.

Chu Tại Vũ cười khổ, khó có thể trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có tâm sự riêng, đều hoảng hốt.

Đột nhiên, một tiếng vụn vặt bén nhọn vang lên, giống như là có thứ gì đó vọt qua, Hạ Hải Âm giật mình, trực giác nhảy khỏi lồng ngực Chu Tại Vũ.

"Cái gì vậy? Con chuột sao?" Cô hoảng sợ hỏi.

"Có thể."

"Ôi trời, thật buồn nôn!" Cô kêu đau, tay trắng ôm chặt cần cổ anh, thân thể mềm mại dán vào người anh.

Bắp thịt anh thoáng chốc căng thẳng, toàn thân cứng ngắc.

"Hải Âm. . . . . ." Anh cúi đầu nhìn cô.

Cô cũng đang ngưỡng mặt lên, chóp mũi ma sát với anh. "Con chuột đi chưa? Có còn không?"

Hơi thở thơm phát qua da anh, thần trí anh bỗng dưng choáng váng, lúng túng xoay mặt, tránh khỏi sự hấp dẫn tràn đầy trời đất.

Nhưng anh muốn chạy trốn, cô lại đuổi theo tới, cánh môi sát qua cằm anh.

Hai người đồng thời giật mình vì sự thân mật vô tình này, cũng đồng thời hốt hoảng, anh nhìn em, em nhìn anh, cô khép lông mi, cũng thả tay ôm anh xuống, lui về phía sau một bước.

"Chúng ta. . . . Đi thôi." Cô khó khăn nói ra.

"Ừ." Anh càng khó khăn đáp lại.

Hai người một trước một sau cất bước, giày của cô chợt bị mắc trong một hố nhỏ, trượt một cái, thân thể ngã qua, anh nhanh chóng vịn cô.

Cô ở trong lòng anh, ngẩng mặt đẹp hồng hào lên, vô tội lại hơi có lỗi nhìn anh, anh ngu ngơ, khí huyết cuồn cuộn, lý tính bị chiếm, há miệng liền ngậm môi của cô.

Cô kinh ngạc mở miệng, anh nắm đúng thời cơ, đầu lưỡi xâm nhập, chộp lấy cái miệng thơm của cô.

Anh mạnh mẽ mút môi của cô, mút cái lưỡi mềm mại của cô, cô bị anh hôn đến khó thở, anh thoáng lui về phía sau, để cho cô hô hấp, sau đó lại bá đạo ngậm hôn.

Cô bắt đầu có phản ứng, đầu lưỡi lưu luyến anh, một tay bấu víu anh, một tay kia trượt vào mái tóc dày của anh.

Anh dùng tay nâng sau gáy cô, hôn sâu hơn, thân thể cô mềm đi, chống đỡ không nổi, anh ôm hông của cô, cho cô dựa dựa vào mình.

Rạp hát u ám, chỉ có cửa sổ ở mái nhà chiếu ánh mặt trời xuống, chiếu ra hai bóng dáng đang dây dưa, trong không khí lưu động hương thơm tình dục, nồng nặc lại dinh dính. . . .