Dụ Dạ

Quyển 3 - Chương 17




Lãnh Dạ kiếp trước cùng Lý thúc rất quen thuộc, nhưng hiện tại chỉ có thể làm bộ như không biết.

Hắn cùng Viêm Phi đi theo Lý thúc, xuyên qua hoa viên.

Trang viên mua thời gian không dài, Lãnh Dạ vài năm trước rời khỏi Viêm Đông Thành chuyển tới Viêm Phi bên kia, cho nên chưa từng tới nơi này, đối nơi này thực không quen thuộc.

Viêm Phi hỏi Lý thúc:“Thân thể bố cháu gần đây thế nào?”

Lý thúc đáp:“Cũng không tệ lắm.”

“Ân, vậy là tốt rồi.” Viêm Phi gật gật đầu.

Hắn cùng Viêm Đông Thành quan hệ kỳ thật có điểm vi diệu, hai người đối với đối phương thái độ đều có điểm lãnh đạm, nhưng trên thực tế đều thực quan tâm đối phương, Viêm Đông Thành tuổi trẻ vẫn thực hợp lại, tại huyết vũ tinh phong lăn lộn mười mấy năm, trên người để lại không ít thương, tuổi trẻ thân thể không quá nghiêm trọng, tuổi lớn chút di chứng mới bắt đầu đi ra, này cũng là nguyên nhân Viêm Đông Thành trước tiên ẩn lui. Viêm Đông Thành hơn ba mươi tuổi mới sinh hạ Viêm Phi, lúc ấy điều kiện không tốt, mẫu thân Viêm Phi lúc sinh ra Viêm Phi bởi vì bác sĩ sai lầm tạo thành xuất huyết nhiều, vừa sinh hạ Viêm Phi liền đình chỉ hô hấp, Viêm Đông Thành giận dữ phái người đem tên bác sĩ kia băm thành mấy chục khối, sau đó khổ sở nhiều năm.

Viêm Phi là Viêm Đông Thành tự tay bồi dưỡng đi ra, Viêm Đông Thành phi thường yêu mẹ Viêm Phi, vẫn không có tái thú.

Viêm Đông Thành đang ở trong phòng chờ, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ vào nhà thấy ông nhàn nhã ngồi ở sô pha xem báo giấy, trên bàn còn một chén trà nóng.

“Con đã trở về, lão ba.” Viêm Phi nói.

Viêm Đông Thành buông báo chí, thản nhiên lên tiếng:“Ân.”

Ông nhìn Viêm Phi liếc mắt một cái, sau đó đem tầm mắt dừng lại trên người Lãnh Dạ.

“Đây là Lãnh Dạ, con nghĩ không cần phải nói bố cũng biết hắn cùng con có quan hệ gì.” Viêm Phi nói.

“Bá phụ.” Lãnh Dạ mỉm cười cùng Viêm Đông Thành chào hỏi.

Viêm Đông Thành so Lãnh Dạ trong ấn tượng già đi một chút, hai bên tóc mai cũng đã trắng, bất quá thoạt nhìn vẫn như cũ thực có tinh thần, không có cảm giác tuổi già sức yếu.

Trước mặt người quen cải trang thành người xa lạ thật đúng là không được tự nhiên, nếu Lãnh Dạ trên đời này người hắn hiểu biết nhất là Viêm Phi, kia xếp hạng thứ hai chính là Viêm Đông Thành, làm ái tướng đắc lực Viêm Đông Thành một tay bồi dưỡng, Lãnh Dạ kiếp trước cùng Viêm Đông Thành quan hệ kỳ thật cũng rất thân mật, tuy rằng Viêm Đông Thành trời sinh cá tính lãnh đạm, nhưng đối hắn vẫn là không tồi.

Viêm Đông Thành không đáp lại, chỉ là nhìn chằm chằm Lãnh Dạ, đánh giá hắn một phen.

“Làm sao vậy?” Lãnh Dạ kỳ quái hỏi.

“Không có gì.” Viêm Đông Thành thu hồi tầm mắt, thản nhiên đáp.

Lãnh Dạ cùng Viêm Phi không nói gì nhìn đối phương liếc mắt một cái.

Dừng một chút, Viêm Đông Thành bổ sung nói:“Chỉ là cảm thấy cậu cùng thủ hạ trước đây của tôi có điểm giống.”

Lãnh Dạ nhất thời khẩn trương.

Hắn nghĩ cũng không cần nghĩ đều biết Viêm Đông Thành nói “thủ hạ” kia là ai, hắn cùng Viêm Phi không quen, cho nên có thể dễ dàng lừa dối, nhưng Viêm Đông Thành bất đồng, hơn nữa Viêm Đông Thành chỉ nhìn hắn liếc mắt một cái liền thấy được bóng dáng mình kiếp trước, thật đúng là đáng sợ.

Viêm Phi do dự một chút, đối Viêm Đông Thành nói:“Hắn là em Ngân Hồ ”

Viêm Đông Thành có chút ngoài ý muốn:“Hắn còn có đệ đệ?”

Viêm Phi nhún vai:“Con cũng vậy, bất quá bọn họ rất nhiều chỗ đều như là một khuôn mẫu khắc ra, rất khó để người tin tưởng không có quan hệ huyết thống.”

Viêm Đông Thành lại nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái:“Cậu so với anh cậu xinh đẹp hơn”

Lãnh Dạ không biết có nên hay không đem những lời này trở thành khích lệ, Viêm Đông Thành vẫn rất ít khen người bên ngoài, trong ấn tượng hắn vẫn là lần đầu tiên.

Sau, Viêm Đông Thành chưa nói cái gì, gọi người hầu cho bọn hắn trà.

Viêm Đông Thành không có làm khó Lãnh Dạ, điều này làm cho Lãnh Dạ nhẹ nhàng thở ra, Viêm Đông Thành vẫn là một người bảo thủ, Lãnh Dạ vừa mới bắt đầu còn có điểm lo lắng hắn không tiếp thụ được chính mình cùng Viêm Phi có quan hệ, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng là lo lắng quá, lại có lẽ là lão nhân gia tuổi lớn, rất nhiều chuyện đều đã thấy ra, Lãnh Dạ nhớ rõ Viêm Phi cùng hắn nói qua lão gia tử đã không hề so đo tính hướng của hắn.

Lúc này đúng là thời điểm ăn điểm tâm, quản gia mang hành lý của Viêm Phi cùng Lãnh Dạ lên xong, xuống lầu mời bọn họ đi ăn bữa sáng.

Bữa sáng thực thanh đạm cũng thực truyền thống, bánh bao và sữa đậu nành, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

……

Ăn xong bữa sáng, Viêm Phi mang theo Lãnh Dạ đi đến phòng hắn.

Viêm Phi có phòng ở trên lầu, Viêm Phi đã thật lâu không trở về, nhưng người hầu vẫn định kỳ quét tước, cho nên thực sạch sẽ.

Hai người đi vào phòng.

Viêm Phi hỏi Lãnh Dạ:“Cảm giác thế nào?”

Lãnh Dạ nói:“Cũng không tệ lắm.”

Trong phòng trang hoàng là phong cách cổ Âu Châu, so sánh hoa lệ, có thể nhìn ra trang viên trước đó chủ nhân sinh hoạt có bao nhiêu xa xỉ, Viêm Đông Thành mua tòa trang viên xong liền vẫn duy trì nguyên dạng, không cải biến qua.

Đối diện cửa phòng là một ban công, Lãnh Dạ đi đến ban công, hai tay khoát lên lan can, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Ban công phía dưới là một vườn nho, Viêm Đông Thành thích uống rượu nho, cho nên gieo trồng nho viên chuyên môn dùng để nhưỡng rượu, còn xây một hầm rượu. Lúc này đúng là mùa nho thành thục, một chuỗi nho màu tím, còn có thể loáng thoáng ngửi được hương vị nho, rất dễ chịu.

Lãnh Dạ cơ hồ là lập tức thích nơi này.

Viêm Phi đi đến phía sau Lãnh Dạ, hai tay khoát lên lan can, đem hắn vây quanh ở lan can cùng chính mình.

“Chờ chúng ta già trở về trang viên hưởng lúc tuổi già, em xem thế nào.” Viêm Phi tại bên tai Lãnh Dạ nhẹ giọng nói.

“Anh nghĩ quá xa.”

“Không xa, dù sao ngày đó cuối cùng sẽ đến.” Viêm Phi khẽ cắn vành tai Lãnh Dạ

Lãnh Dạ cảm giác được Viêm Phi trong miệng thở ra nhiệt khí từng đợt phun đến tai hắn, làm hắn có chút nhột, vì thế hướng bên cạnh trật nghiêng đầu, né tránh hắn:“Tương lai ai cũng không biết.”

“Là không biết, nhưng có một việc tôi rất rõ ràng.”

“Chuyện gì?”

“Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ.”

“……”

Lãnh Dạ trầm mặc một lát, có đôi khi hắn cảm thấy Viêm Phi đan xuẩn khả ái, ai cũng không dám dễ dàng hạ loại hứa hẹn này, nhưng Viêm Phi lại có thể không chút do dự nói ra.

“Như thế nào, không tin?” Viêm Phi hai tay buộc chặt, đem Lãnh Dạ ôm vào trong ngực, chọn mi hỏi.

“Không có.”

“Kia như thế nào lãnh tĩnh như thế?” Nói tới đây, Viêm Phi ngữ khí tựa hồ có điểm bất mãn.

Lãnh Dạ thản nhiên nói:“Vậy anh muốn tôi thế nào, cảm động lưu nước mắt? Tôi cũng không phải là nữ nhân.”

Viêm Phi nói:“Nam nhân cũng có thể cảm động lưu nước mắt a.”

“Không bao gồm tôi.”

“Có đôi khi em thật sự là để người hận nghiến răng.” Viêm Phi tốn hơi thừa lời, sau đó bổ sung nói:“Bất quá tôi liền thích em như vậy ”

Lãnh Dạ khóe môi nhẹ nhàng giơ lên.

……

Viêm Phi cùng Lãnh Dạ lần này trở về kỳ thật tương đương với nghỉ phép, tính toán trụ một đoạn thời gian.

Trang viên tại vùng ngoại thành, cách khu trung tâm có điểm xa, bất quá bọn họ cũng không tính toán vào thành, vùng ngoại thành cảnh sắc rất đẹp, trang viên chung quanh là nông trường cùng bình nguyên, tựa như thế ngoại đào nguyên bình thường, thực im lặng cũng thực thích ý.

Viêm Phi đối phụ cận rất quen thuộc, vì thế mang theo Lãnh Dạ tới phụ cận dạo qua một vòng, trang viên diện tích rất lớn, nhiễu một vòng phải tốn không ít thời gian.

Viêm Phi mang Lãnh Dạ đi tới hầm rượu của Viêm Đông Thành.

Hầm rượu thực rộng, bên trong đủ loại rượu trân quý cùng rượu nho, vẫn là rất có niên đại không xuất bản nữa, Lãnh Dạ cũng là thích uống rượu, cho nên vừa tiến đến liền yêu thương nơi này.

Viêm Phi từ ngăn tủ xuất ra hai cái ly thủy tinh, mở một chai rượu.

Lãnh Dạ cầm lấy một ly, nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó đưa tới bên miệng uống một ngụm.

Mùi rượu thuần hậu lan tỏa, mang theo mùi vị thản nhiên, rất có khuynh hướng cảm xúc.

“Thế nào?” Viêm Phi hỏi.

“Cực phẩm.” Lãnh Dạ trả lời lời ít mà ý nhiều.

“Tôi biết em sẽ thích.” Viêm Phi cười nói, hắn bưng lên ly rượu kia, cũng uống một ngụm.

Cách hầm rượu bên ngoài không xa có một chuồng, bên trong dưỡng mấy con ngựa.

Viêm Phi mang theo Lãnh Dạ đi đến chuồng ngựa, Lãnh Dạ đối với mấy con ngựa cảm thấy hứng thú.

“Này mấy con ngựa là chủ nhân trước kia của trang viên dưỡng, ba tôi lúc ấy mua trang viên vốn tính toán bắt bọn nó đưa cho người khác, nhưng sau lại vẫn là giữ lại.” Viêm Phi nói xong, thân thủ sờ sờ lông một con ngựa, con ngựa thực dịu ngoan, theo động tác Viêm Phi cúi thấp đầu xuống:“Chúng nó thực thông nhân tính, cũng không sợ người lạ.”

“Rất được.”

Viêm Phi quay đầu nhìn về phía Lãnh Dạ, đột nhiên hỏi:“Có muốn hay không thử xem xem?”

“Thử cái gì?”

“Cưỡi ngựa.” Viêm Phi cười nói:“Trang viên bên ngoài là mặt cỏ, không cần lo lắng không có nơi chạy.”

“Tôi không biết cưỡi ngựa.”

“Tôi có thể dạy em.”

Lãnh Dạ kỳ thật thực cảm thấy hứng thú, vì thế gật đầu đáp ứng.

Viêm Phi mở ra chuồng, lấy ra một con ngựa, toàn thân hắc sắc, không có một tia tạp mao, da lông phiếm sáng bóng, phi thường xinh đẹp.

Theo sau, Viêm Phi lại giúp Lãnh Dạ chọn một con.

Con ngựa này toàn thân bạch sắc, hơn nữa tông mao phi thường mềm mại, hơi chút động sẽ nhẹ nhàng phất phới.

Viêm Phi nói:“Nó tính cách rất tốt, đối người xa lạ là tối hữu hảo.”

Lãnh Dạ sờ sờ bạch mã, bạch mã quả nhiên thực dịu ngoan, mặc dù đối mặt Lãnh Dạ cũng không có biểu hiện ra bất cứ bài xích.