Dụ Dạ

Quyển 2 - Chương 26




Bệnh viện.

Lăng Quang Thần nằm ở trên giường bệnh, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc có chút khác thường.

Như vậy khiến Amanda có chút lo lắng, vì thế tìm chút đề tài muốn cho hắn mở miệng, nhưng vô luận nàng như thế nào cố gắng, Lăng Quang Thần cũng chỉ là có lệ ứng một hai thanh.

Amanda thực bất đắc dĩ, đành phải ngồi ở bên giường.

Phòng bệnh thực im lặng, Lăng Quang Thần qua thật lâu, rốt cục chủ động mở miệng:“A hân hắn là không phải sẽ không đến đây chứ?”

Amanda nói:“Như thế nào có khả năng? Hắn gần đây đại khái là công tác bề bộn nhiều việc đi, nếu biết cậu ra loại sự tình này, hắn nhất định đau lòng chết”

“Bận rộn đến điện thoại đều tắt máy?” Lăng Quang Thần quay đầu nhìn về phía Amanda, ánh mắt u ám, sâu không thấy đáy.

Amanda trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng an ủi nói:“Đừng miên man suy nghĩ nữa, nói không chừng hắn sẽ lập tức hội đến đây, cậu vẫn là hảo hảo dưỡng thương đi.”

Lăng Quang Thần thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng:“Cô không phải có chuyện gì gạt tôi chứ?”

Amanda ánh mắt có chút trốn tránh:“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu Thần.”

Lăng Quang Thần không thèm nhắc lại, chỉ là nhìn chằm chằm nàng.

Khóe mắt dư quang liếc đến di động, Lăng Quang Thần thân thủ cầm lại đây.

Di động màn hình bị tắt, nhưng cũng may còn có thể dùng, Lăng Quang Thần lật ra dãy số củaLê Hân lại ấn hạ quay số điện thoại.

Như trước không thể chuyển được.

Lăng Quang Thần không cam lòng thử vài lần, kết quả đều là giống nhau, cuối cùng một phen cầm điện thoại ném đến đối diện trên tường, Amanda bị hành động kịch liệt làm cho hoảng sợ, lại không biết nên nói cái gì mới tốt, cuối cùng yên lặng nhặt lên di động ném tới thùng rác.

Lăng Quang Thần nhắm mắt lại, biểu tình có chút ngây ngốc.

……

Lãnh Dạ chạy tới tổ phim tiếp tục quay, đã không có Lăng Quang Thần một bên mặc dù có điểm phiền toái, nhưng hắn còn có thể thích ứng, hơn nữa Viêm Phi nói qua công ty, sẽ giúp hắn phái một trợ lý lại đây.

Viêm Phi hiệu suất xác thực rất nhanh, mới qua vài giờ, vị trợ lý liền xuất hiện ở nơi quay phim, sau đó vẫn im lặng ngồi ở một bên chờ, Lãnh Dạ vào khu nghỉ ngơi mới chủ động cùng hắn tự giới thiệu.

“Chào cậu tôi là trợ lý công ty gửi tới giúp cậu, Ngôn Phi, ngôn trong ngôn ngữ, phi trong tường phi.”

Vừa nghe tên này, Lãnh Dạ nhăn lại mi, đánh giá Ngôn Phi liếc mắt một cái.

Dáng người rất cao, nhưng diện mạo cũng rất bình phàm.

Tựa hồ chỉ là danh tự tương tự mà thôi……

Lãnh Dạ vì thế gật gật đầu:“Ân, tôi đã biết.”

Nói chuyện với nhau một phen, đạo diễn bên kia tuyên bố tiếp tục quay, Lãnh Dạ vì thế qua.

Kế tiếp quay cảnh là Mộ Đình dạy Anh Kiệt dùng súng như thế nào.

……

Mộ Đình từ tủ quần áo ám cách xuất ra một vali xách tay, sau đó mở ra, Anh Kiệt lập tức mở to hai mắt nhìn súng ống và vũ khí.

Mộ Đình từ vali xách tay xuất ra một khẩu súng lục bắn, đưa tới trước mặt Anh Kiệt trước:“Đây là m92f, rất nhẹ, thích hợp cho cậu tập.”

Anh Kiệt tiếp nhận khẩu súng, đặt ở trong tay đánh giá, hắn từ trước đến nay không chạm qua súng, cảm giác thực mới mẻ, thân súng khiến hắn có chút hưng phấn, đại đa số nam nhân đều sẽ đối súng có loại khát vọng không hiểu, Anh Kiệt cũng không ngoại lệ.

Mộ Đình bắt đầu dạy Anh Kiệt như thế nào cầm súng, tư thế chính xác bắn cùng với như thế nào nhanh chóng đổi băng đạn.

Anh Kiệt học được rất nhanh, không học bao lâu liền thuần thục nắm giữ các loại kỹ xảo, chỉ là bắn độ chính xác còn có chưa tăng mạnh.

Sau, Mộ Đình bắt đầu dạy Anh Kiệt dùng súng ngắm.

Hắn cầm lấy vali xách tay, mang theo Anh Kiệt đi tới vùng ngắm.

Mộ Đình trước dạy Anh Kiệt như thế nào lắp súng ngắm, hắn trước làm mẫu một lần, sau đó bảo Anh Kiệt chính mình động thủ lắp ráp.

Súng ngắm linh kiện nhiều, lần đầu tiên lắp ráp nhiều hoặc ít sẽ đụng tới một ít tình huống, Mộ Đình ở một bên nhìn Anh Kiệt lắp ráp, tại lúc Anh Kiệt kẹt hoặc xuất hiện sai lầm nhắc lại tỉnh hắn.

Rốt cục lắp ráp tốt xong, Anh Kiệt thở dài một hơi, thân thủ xóa bỏ mồ hôi trên trán, sau đó cùng Mộ Đình rất có ăn ý nhìn nhau cười.

Mộ Đình baot Anh Kiệt lặp lại tháo dỡ cùng lắp ráp vài lần, quen thuộc trình tự xong, bắt đầu dạy hắn bắn.

Hai người ghé vào ban công bên cạnh, Mộ Đình bảo Anh Kiệt nhắm vào một mục tiêu xa, trước không cần nổ súng.

Súng đương nhiên là không có viên đạn, Anh Kiệt đang ngắm chuẩn mục tiêu, Mộ Đình ở một bên dạy hắn như thế nào tính toán tốc độ gió quỹ đạo ảnh hưởng, còn có cái gì thời cơ nổ súng có thể đối mục tiêu tạo thành thương tổn lớn nhất, Anh Kiệt nghe, thẳng đến cảm thấy thời cơ thành thục xong mới khấu hạ cò súng.

“Rất tốt.” Mộ Đình tán dương.

“Làm sát thủ thật khốc.” Anh Kiệt từ kính ngắm ngẩng đầu, đối súng ngắm yêu thích không buông tay.

“Tuyệt không khốc.” Mộ Đình lại lắc lắc đầu:“Vì giết chết một người chưa từng gặp mặt, kỳ thật nói khó nghe, chính là mưu sát.”

“Anh có thể lựa chọn giết chết người xấu a.”

“Sát thủ là không có quá nhiều lựa chọn, nếu không tại đây rất khó đi xuống.”

Anh Kiệt trầm mặc.

Mộ Đình sờ sờ đầu của hắn:“Cậu vẫn là rất đơn thuần.”

Anh Kiệt phản bác:“Tôi một chút cũng không đơn thuần.”

Nhìn trong mắt hắn có vài phần quật cường, Mộ Đình cái gì cũng không nói chỉ là ôn hòa cười cười.

Tại cảnh đó có một đoạn nhạc đệm nhỏ, Mộ Đình nhân vật yêu cầu là đối súng ống phi thường hiểu biết, nhưng sức diễn Mộ Đình Đỗ Chấn Hào rõ ràng không phải loại người này, tổ quay trước lúc quay đoạn này đã mời một vị xuất ngũ huấn luyện viên dạy hắn này đó, bất quá mặc dù trước quay chụp hiểu biết quá này đó, nhưng tại lúc quay chụp khi Đỗ Chấn Hào vẫn là có điểm kẹt: Lúc lắp ráp súng ngắm, hắn ngay từ đầu liền nghĩ sai trình tự, thế cho nên mặt sau liền hoàn toàn không biết nên như thế nào tiếp tục lắp.

Đỗ Chấn Hào có điểm xấu hổ, vì thế ý bảo đạo diễn trước dừng lại, sau đó tính toán đi thỉnh giáo huấn luyện viên, nhưng Lãnh Dạ lại ngăn cản hắn, sau đó sửa đúng sai lầm.

Đỗ Chấn Hào ngay từ đầu còn có chút hoài nghi, nhưng tại lúc Lãnh Dạ rất nhanh lắp khẩu súng tốt lắm, vì thế có chút ngoài ý muốn nhìn hắn:“Cậu như thế nào biết này đó?”

Lãnh Dạ chỉ là cười mà không nói.

Chống lại tươi cười, Đỗ Chấn Hào sửng sốt, sau đó khóe môi cũng dương lên, không có hỏi nhiều.

Buổi tối.

Tổ phim lại quay tới buổi sáng hôm sau mới kết thúc công việc, sau đó Lãnh Dạ cùng Ngôn Phi về khách sạn.

Vào phòng, Lãnh Dạ liền nhìn về phía Ngôn Phi, trên mặt là tựa tiếu phi tiếu.

Ngôn Phi kỳ quái hỏi:“Vì cái gì như vậy nhìn tôi?”

“Là anh đi, có phải hay không?”

“Cái gì có phải hay không?” Ngôn Phi không hiểu ra sao.

“Còn giả trang?”

“Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.”

“Vậy được rồi, tùy tiện anh.” Lãnh Dạ không có cùng hắn so đo, chỉ là không rõ ý tứ hàm xúc cười cười.

Ngôn Phi biểu tình thủy chung là đầy mặt vô tội, Lãnh Dạ xoay người đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Ngôn Phi ngồi ở trên giường Lăng Quang Thần, một đêm không ngủ, hắn có điểm mệt mỏi.

Phòng tắmđột nhiên mở ra, cùng với nháy mắt tiếng nước trở nên rõ ràng, Lãnh Dạ theo trong phòng tắm đi ra.

Ngôn Phi ngẩng đầu nhìn qua.

Lãnh Dạ cả người còn nước, nước theo trên người chậm rãi lăn xuống, trên người chỉ mặc một cái quần lót, bởi vì bị ướt nhẹp mà dính vào trên người, biến thành như ẩn như hiện bán trong suốt.

Ngôn Phi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ mỉm cười nói:“Quên lấy quần áo.”

Nói xong, đi đến bên giường, cầm lấy quần áo, cũng không biết có phải hay không cố ý, khi hắn lấy quần áo, toàn bộ phía sau lưng đều đối mặt Ngôn Phi, lúc xoay người còn thân thủ đi xuống kéo quần lót, lộ ra một chút mông cánh hoa mê người, sau đó lại kéo lên ngăn cản.

Lãnh Dạ xoay người phát hiện Ngôn Phi ánh mắt trở nên có chút u ám.

Lãnh Dạ làm bộ cái gì cũng không thấy được, đi trở về phòng tắm, lần này lại trùng hợp quên đóng cửa phòng tắm.

Ngôn Phi nhìn Lãnh Dạ cởi quần lót, sau đó tiếp tục tắm, dòng nước theo trên người hắn lưu lại, Lãnh Dạ hai tay trên người mơn trớn……

Ngôn Phi xuống giường, hướng phòng tắm đi.

Lãnh Dạ chọn mi nhìn hắn.

Ngôn Phi không nói hai lời, một phen ôm eo hắn, sau đó mạnh hôn hắn.

Dòng nước theo trên đầu hai người đổ xuống, Ngôn Phi cả người cũng ướt đẫm, trên mặt một ít này nọ dần dần hòa tan, sau đó bị nước trôi đi.

Hôn đến thực kịch liệt, lúc rời ra,hai người đều đã là thở hồng hộc, Lãnh Dạ mỉm cười nhìn diện mạo Viêm Phi:“Như thế nào, không giả trang nữa?”

Viêm Phi tốn hơi thừa lời:“Đối mặt em như vậy yêu nghiệt, tôi như thế nào còn giả trang?”

Lãnh Dạ nói:“Có thể khiến công ty phó tổng tài dịch dung thành một người qua đường giáp đến hầu hạ tôi, tôi còn thật sự là thụ sủng nhược kinh.” Trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

Viêm Phi giơ lên khóe môi, đưa một chân hắn nâng lên, đặt tại cánh tay chính mình cánh tay sau đó kéo khóa quần:“Vậy để tôi hầu hạ đi.”

Sau khi nói xong đứng thẳng lưng, xỏ xuyên qua hắn.

“Quả nhiên là hầu hạ.” Lãnh Dạ một tay ôm cổ Viêm Phi, trên mặt tiếu ý gia tăng.

“Này còn chỉ là bắt đầu thôi” Viêm Phi tại bên tai Lãnh Dạ một bên thở, một bên hung hăng nói, Lãnh Dạ cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn, điều này làm cho hắn càng thêm hưng phấn ……