Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 71: Chap 68: Lời thú nhận






( Mấy đứa đừng thù hận, đay nghiến tớ nhé....=))) Giờ mới được xuống núi" sau mấy hôm "tu luyện" nên bây giờ mới có thể đăng truyện được. ^0^ )
Chap 68: Lời thú nhận
Nhược Phong trùm chăn kín mặt, mắt nhìn chằm chằm cái chăn trước mặt. Hàn và Phi đã ra ngoài để im cho nó ngủ sau một hồi tâm sự, có điều tụi hắn không biết, nó đã tỉnh lại từ khi tụi hắn bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Trước mắt nó lúc này chỉ hiện ra 4 kí tự E-v-i-l. Và tất cả những gì Hạ Phi nói cứ loanh quanh quanh tâm trí nó. Cảm giác mơ hồ, điều gì đó trong nó mới chạy sai quỹ đạo bình thường. Nhược Phong không thể hiểu nổi cảm giác trong mình lúc này nữa...Evil...và nó...Chốc lát, hai má nó chợt đỏ bừng, vì hơi nóng bên trong cái chăn hay là vì điều nào khác?
Không thể nào, hắn không thể thích nó được, từ chối Phong Hàn đã quá khó khăn với nó. Evil...Evil...Evil
Hiệu nghiệm. Cái chăn trước mặt Nhược Phong bị kéo xuống, Evil trước mặt nó ngay lúc này. Vẫn y như vậy, sát khí đằng đằng. Nhược Phong nghĩ tới những điều Hạ Phi nói với Phong Hàn, liên hệ thực tế, nó nuốt một ngụm không khí. Phi quả là một người có óc tưởng tượng phong phú.
- Dậy ăn.
Evil kéo bàn gấp phía dười lên, đặt khay thức ăn lên đó, lãnh đạm bỏ đi không nói thêm lời nào. Nhược Phong cũng không có ý định hỏi hăn hắn điều gì. Evil khóa cánh tủ lại, rồi cất chìa khóa trong túi áo.
Nhược Phong lóng ngóng cầm chiếc chìa lên bằng tay phải, vết rách nằm dọc theo đường chỉ tay làm nó không thể co tay nắm cái thìa được. Phong miễn cưỡng cầm bằng tay trái, múc súp cũng run rẩy một lát thịt cừu nướng nằm trên khay càn phải dùng dao mới cắt được.
Evil định ra ngoài để nó thoải mái dùng bữa nhưng rồi bắt gặp cảnh tượng khổ sở đó, hắn tiến lại, dùng con dao và cái dĩa cắt từng miếng thịt nhỏ vừa miệng trước cái nhìn ngờ nghệch của Phong. Evil du đĩa thức ăn đã xong trước tay nó. Nhược Phong một tay cầm thìa múc một miếng cơm cho vào miệng, run rẩy, mắt nhìn Evil không dời. Chiếc thìa bất ngờ bật khỏi thành chiếc bát, cơm trong đó bay lên tung tóe, Evil đang cắt thịt cũng phải dừng lại vì phần nửa chỗ cơm từ thìa bay lên đã dính lên mặt và tóc hắn.

Nhược Phong có phần lúng túng, nó lại bất cẩn rồi.
- Xin lỗi.
Nó vội vàng nhặt những hạt cơm nhỏ dính trên tóc hắn xuống. Evil đưa tay gạt bỏ những gì dính trên má mình. Phong nhặt sạch những gì dính trến tóc hắn rồi chỉnh lại những sợi tóc bay lạc hướng về đúng vị trí ban đầu. Evil suy né tránh bàn tay đó một lần nữa, nhìn cánh tay cuốn băng trắng, hắn quyết định mất giây lát rồi ngồi lên giường, phía bàn đối diện Nhược Phong, tút chiếc thìa nắm cứng đờ trên tay nó, một tay cầm dĩa.
- Ăn gì?
Lúc đầu nó không hiểu Evil định làm gì, bâng quơ chỉ vào miếng cá chiÊn ròn tan. Evil tỉ mỉ cắt một miếng nhỏ, dùng dĩa gở bỏ xương, lạnh lùng đưa miếng cá lên miệng nó. Nhược Phong vẫn còn mơ màng trong mớ suy nghĩ chưa có lời giải đáp thì tiếng hắn nói làm chúng nổ tung như bong bóng xà phòng.
- Ăn
Đó là lần đầu tiên Nhược Phong thấy bộ dạng này của Evil, hắn quan tâm người khác theo cách của riêng mình, tuy có chút bất cần nhưng sao nó thấy hơi ấm kì lạ từ những hành động cứng nhắc của hắn.
Bữa ăn kết thúc trong im lặng, trước đó cũng chỉ có tiếng dao dĩa mà thôi.
Trong khi Evil để mấy nhỏ giúp việc dọn lại bàn ăn, Nhược Phong đã lặng lẽ xuống giường, nó không muốn nhắc lại mấy chuyện dưới tầng hầm nữa, dù sao cúng không còn nhớ gì.
Evil chờ ấy nhỏ giúp việc ra ngoài hết, lên tiếng gọi Nhược Phong lại gần bàn, hắn chắc cho nó một tách trà nóng, yêu cầu ngồi.
- Tôi muốn nhắc nhở cô về việc chiếc tủ.

- Chúng là gì...những bức hình
- Chẳng là gì. Quên hết những gì có trong căn phòng đó đi.
- Tại sao lại là tôi?- Nhược Phong cố gắng giải đáp những thắc mắc trong đầu mình
- Thói quen, nhưng từ giờ sẽ không còn nữa.
Evil đặt lên bàn một chiếc chìa khóa nhỏ:
- Từ giờ, cánh cửa đó sẽ khóa vĩnh viễn.
Nhược Phong nhận ra đó là cái mà Evil đã khóa cánh tủ đó lại. Hắn cầm lấy nó rồi thẳng tay liệng ra ngoài cửa sổ, nó biến mất trong bóng đêm đen đặc.
Nhược Phong ngoảnh nhìn theo, nó không hiểu, Evil làm vậy có nghĩa là gì, mới đây thôi hắn là con người khác, tới giờ lại là một người khác. Vẻ mặt nó lúc này đầy mơ hồ.
Evil ẩn bàn đứng dậy, hắn đang cố gắng lẩn tránh cái nhìn dò hỏi của Nhược Phong.
- Đi được rồi.

Nhược Phong muốn được biết lí do tại sao, nó muốn hắn giải thích và thú nhận việc làm...sở khanh của mình, không thể khóa lại, vứt đi là xong thế này được. Phong đưa tay giữ hắn ở lại, đó là lần đầu tiên, nó muốn giữ ai đó ở lại, lần đầu tiên không suy nghĩ về bàn tay ngoại cảm.
Evil không nhìn xuống, hắn dừng lại vì câu nói của nó:
- Hạ Phi nói...anh thích tôi?
Evil lặng im, bộ dạng không vội vàng thanh minh, hắn không muốn quay lại đối mặt với nó, mạnh tay gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của nó bước đi.
Lực từ cánhtay Evil tác động lên bàn tay băng bó của Phong một lực khá mạnh, vết rách chưa lành miệng đã lại bung ra rồi.
"A..." Nhược Phong ôm lấy bàn tay đau buốt kêu lên một tiếng, dây thần kinh truyền đi đau nhức nhối. Chân mày Phong co lại. Evil nghiêng đầu quay lại đã thấy nó ngồi thụp dưới sàn, hãy để hắn mạnh mẽ một lần mà mặc kệ nó đi...hắn không làm được. Evil quay lại bên cạnh Nhược Phong, hắn lo lắng nhìn vết băng đã nhuốm một khoảng máu. Hắn quên mất rằng nó đang bị thương
- Đau không? Không có ý.
- Bỏ ra!
Nhược Phong dùng chất giọng của cơn đau, gạt bỏ bàn tay của Evil, giận tím mặt đứng dậy.
- Tên ôn dịch ...
Nó chỉ lẩm nhẩm trong miệng như thế vì đau, vì vẻ mặt ngạo mạn đó và vì những gì hắn nói. Nó đã nghĩ cái gì khi hỏi Evil có thích nó không? Nó tự cảm thấy mình điên rồ khi nói câu đó. Nhược Phong đang chờ đợi từ Evil điều gì...
Phong tự trách bản thân vì đã tùy tiện phát ngôn không suy nghĩ.
Evil lặng nhìn theo nó, hắn đang để nó dời xa mình như những gì hắn muốn nhưng một phần trong hắn lại không thể chấp nhận điều đó. Con người bên trong hắn đấu tranh giữa việc để nó đi hay giữ ở lại...Evil luôn chịu đựng mọi thứ một mình, đau đớn có, tổn thương có, mất mát cũng nhiều. Cuộc chơi cũng đến khúc ngoặt cuối cùng, hắn không dám đảm bảo mình sẽ bình an khi cuộ chơi kết thúc nhưng bằng mọi giá nó không gặp chuyện gì.

Nhược Phong bước ra tới cửa thì bàn tay của kẻ "ôn dịch" vội vàng giữ nó lại.Lực kéo mạnh tác động từ phía sau, tiếp đến là chiếc ôm chọn vẹn từ một vòng tay to lớn. Trong phút chốc, Nhược Phong chỉ còn thấy trước mặt tối sầm lại. Evil giữ nó thật chặt trong lòng mình, không muốn buông.
Phong người cứng đờ, nó không phản kháng căn bản là vì Evil không hề cho nó cơ hội và cúng vì tình trạng sức khỏe không cho phép và một vài điều khác chưa thể xác định.
Evil tựa cằm lên vai nó, cảm giác kì lạ trong nó xuất hiện gần như khổng thể kiếm soát được.
Hắn giữ im lặng như vậy, Phong không ẩn hắn ra, không mắng hắn. Evil tinh ý nhận thấy điều đó, điều hắn lo sợ đã không xảy ra, nhưng như vậy cũng đâu khiến hắn cười.
- Nếu nói...yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Tin không?
Evil nó đủ cho nó nghe thấy, Phong nghe không thiếu một chữ, nếu không có điểm tựa chắc nó sẽ mất thăng bằng mà ngã mất, hắn nói những lời không có lấy 1 chủ ngữ vậy mà nó đã thấy hít thở trở nên khó khăn vô cùng.
Evil thấy nó im lặng quá, hắn uông nó ra, lúc này hắn sợ nhìn vào đôi mắt của nó. Trong đôi mắt ấy còn quá nhiều câu hỏi mở hồ mà hắn không sao đáp lại được. Hắn không muốn đem thêm tai ương đau khổ cho nó nữa.
Nhược Phong định lên tiếng nhưng chính nó cũng không biết mình nên nói gì với Evil nữa, nói rằng nó không tin, Phong không muốn như vậy , còn tin vào những gì Evil nói lại quá ngu ngốc.
- Kí ức về Evil, những từ đặc biệt dừng lại tại đây.
Evil không để Nhược Phong có một động thái nào, chinh diện, đứng đó, sắc lạnh ngang tàn đã biến mất hoàn toàn, hắn khóa môi nó bằng cái hôn bất ngờ nhưng trọn vẹn, không lẩn tránh điều gì nữa, đôi mắt lạnh sầu đã nhắm nghiền, nỗi đau mình hắn gánh chịu, lần đâu tiên Evil đối diện với những gì mình suy nghĩ và để trái tim mình đập đúng nhịp của nó. Hắn không muốn che giấu Nhược Phong về con người bên trong đó, bởi vì nếu như tiếp tục hắn cũng sẽ mãi biến mất với bóng hình mờ nhạt trong suy nghĩ người mà hắn đem lòng yêu thương ngay từ những giây phút đầu tiên gặp mặt, bắt đầu trong chớp nhoáng và...hắn cũng sẽ để mình biến mất sau...một cái chớp mắt.
Nhược Phong giây lát sau khi mũi kim tiêm nhỏ rơi xuống sàn cũng ngất lịm đi trên tay Evil. Tiếng thở của hắn vang lên trong đêm tối nghe não nề buồn thảm quá. Evil bế nó vào phòng, đặt nằm ngay ngắn trên giường mình, kéo chăn ngang người, hắn bước đi ngập ngừng, đến cửa thì chững lại. Một con nhỏ ngốc nghếch trong vỏ bọc lạnh lùng, lúc nào nó cũng bị hắn lừa gạt, cho tới khi phát hiện ra thì mọi chuyện cũng đã được sắp đặt đâu vào đó cả rồi.