Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 25: Chap 24: Cái bóng trong nhà kho





Chap 24: Cái bóng trong nhà kho
Khanh giao nhiệm vụ đi tuần ấy tên bảo vệ, cậu ta nhận được một thông báo từ cấp trên, lặng đi qua nhà kho…
Trong cái ngách nhỏ hẹp, tên cấp trên đứng chìm nghỉm trong bóng tối, anh ta cao dong dỏng, bộ vest phẳng lì đang phập phồng bỏi các lớp cơ đang nhấp nhô bên trong, gương mặt xưa nay vốn không hiền lành nay có chút lương thiện tiềm tàng sâu mãi trong ánh nhìn, anh ta đang cảm thấy tội lỗi trước việc mình sắp làm với Khanh, anh ta cũng tự nhạo báng mình khi nghĩ đến điều đó. Bởi xưa nay một kẻ anh ta giết người chưa bao giờ ghê tay…vậy mà…bây giờ thì…
- Đại ca có gì cần sai bảo?
Khanh cúi người, ánh mắt nghi hoặc nhìn cấp trên
- Cầm lấy rồi đi đi.
Anh ta ném cho Khanh một sập tiền, cuối cùng thì anh cũng không thể ra tay với Khanh.
Khanh bất ngờ vô cùng, cậu nhìn anh ta, vẻ mặt đờ ra, miệng há hốc.
- Có chuyện gì vậy?
- Nếu muốn sống thì cầm lấy rồi biến đi, đừng để tao thấy mặt mày lần nào nữa.
- Nhưng tại sao vậy, tôi có làm gì đâu!?
- Tao đang suy nghĩ lại đấy!
Khanh bủn rủn chân tay, cậu đã làm việc ở đây 5 năm rồi, chưa mắc lỗi lầm nào quá to để đến mức bị đuổi. Nhưng rồi…cậu nhặt sấp tiền dưới đất lên, có lẽ cách tốt nhất bây giờ là nên nghe lời trước khi mọi chuyện đi đến đổ vỡ. Khanh quay lưng đi về phía cổng phụ và dần mất hút sau cánh cổng cao vút…
…Phòng 2:
7 giờ sáng, Nhược Phong bừng tỉnh dậy, cơn ác mộng đã không tha cho nó cả đêm hôm qua, ngồi thẳng dậy trên sofa, những giọt mồ hôi lăn dài trên chán xuống…
Căn phòng lặng im, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ chạy…
Cửa chính hé mở, có thể Phong Hàn đã dậy rồi. Nó làm vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng. Phòng khách chống chơn, Phong chỉ nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ của Di Ngân và Nga trong phòng đọc ( đối diện với phòng khách). Không thấy bóng dạng Hạ Minh, K, Evil và cả Phong Hàn nữa…họ đi đâu cả rồi!?

Hell thấy Nhược Phong xuống, ả đi lại, vẻ mặt kính cẩn lạ thường:
- Cô chuẩn bị dần đi, một lúc nữa tôi sẽ đưa mọi người tới khu vực kĩ thuật. Quản lí đã gửi thông báo ỗi phòng rồi đấy!
Cùng lúc đó Di Ngân bước ra từ phòng đọc, cô “hừ” một tiếng khinh bỉ. Giọng nói giả bộ bâng quơ nhưng cố ý để Phong nghe thấy:
- Hạ Minh cùng mấy người kia sang thành phố bên để luyện tập rồi đúng không?! Nghe đâu bảo chiều tối mới về đúng không Nga
- Đúng rồi chị, chó mất chủ để bám rồi đó chị.
Vậy rồi hai người cười ầm lên trước ý định hay ho của mình.
Nhược Phong định quay trở về phòng để tìm thư thông báo thì Hell gọi nó ở lại.
- Mỗi phòng chỉ có một thông báo thôi, theo như tôi được biết thì căn phòng giành cho người thứ 7 không phải ở khu này đâu cô.
Nó dừng lại trên cầu thang, có lẽ nó hiểu được phần nào ý mà ả ta định nói, nhưng nếu không ở đây thì ở đâu chứ?
- Còn phòng giành cho cô ở đâu thì chúng tôi không rõ, có thể ở ngoài sân, dưới bếp, khu giúp việc hay bất cứ chỗ nào có thế.- Hell kính cẩn, nhưng đâu đó có sự bỡn cợt, ả cúi đầu lễ phép: - Làm phiền cô đi tìm nó rồi.
Đã 8 rưỡi, Nhược Phong vẫn đang loay hoay không tìm thấy tờ thông báo nhiệm vụ của mình đâu, nó chạy sang khu B và hi vọng nó ở đâu đó bên ấy
Di Ngân cười khinh bỉ, cô nhìn Nga đầy hài lòng.
***
Nhược Phong mò mẫm khắp đường đi, mãi cho tới khi dừng lại trước cửa chính của khu giúp việc vẫn chưa thấy đâu. Nó ngơ ngác nhìn xung quoanh, rốt cục thì nó có thể ở đâu được, chẳng phải như vậy là mò kim đáy bể sao?
Nhược Phong dừng hẳn lại, đưa mắt nhìn vùng xung quanh đó, không có bất cứ thứ gì giống mẩu thông báo cả…nhưng rồi,chợt…nó thấy một góc giấy nhỏ phía dưới khe cửa nhà kho. Một mẩu giấu được gấp vuông vức, sạch sẽ…
Nhược Phong bị thu hút ánh nhìn bởi mẩu giấy đó, có khi đó là tờ thông báo của nó chăng? Nghĩ vậy rồi Nhược Phong tiến lại gần nhà kho. Đi qua phòng của lũ vệ sĩ và bảo vệ chính của tòa nhà, chúng đang nằm dài trong phòng vì chưa được giao nhiệm vụ, từ đêm qua tới giờ chúng chưa thấy Khanh xuất hiện để bàn giao công việc gì thêm vậy nên cả một đám chẳng biết phải làm thêm việc gì. Chốc chốc mới có người cần thay ca, còn lại thì nằm nghỉ hết trong phòng

Thấy bóng dáng của một đứa con gái đi ngang qua cửa, một tên nảy sinh ý định chêu đùa…
- Bé con…em đang đi đâu vậy…
Giọng một thằng con trai thì thào ngay bên tai Phong, nó rùng mình quay người lại nhưng tên đó đã kịp vòng tay ôm qua eo nó…Nhược Phong vùng ra nhưng không thoát được, không chần chừ giây phút nào nữa, nó dùng khủy tay thúc mạnh vào bụng thằng nhãi làm hắn đau quá buông tay ôm lấy bụng mình…
Phong ngẩng mặt lên, giờ thì không chỉ một thằng mà hình như mấy tên trong phòng vì rảnh rỗi nên cũng muốn vui đùa và hơn thế nữa…bấy lâu nay tụi nó đâu có thấy đứa con gái nào xinh như vậy mà lảng vảng đến đây, một con mồi ngon để đến tận miệng không ăn quả là phí.
- Ố ồ… Tiếng một tên con trai vang lên: - Xinh dữ vậy tụi bây!?
- Nhưng mà là người của ông chủ đấy, thấy bảo lão đang chọn người kế vị. Một tên khác chen ngang vào vẻ đầy ngán ngẩm tiếc nuối
- Không tụi mình thì chúng nó kiểu gì chả ám sát nhau. Đúng không tụi bây!?
2 tên……rồi 5 tên chú ý…….Rồi cả đám kéo lại chỗ Nhược Phong. Tên nào trông cũng hung dữ, lực lưỡng và đáng sợ. Vài tên dửng dưng nhìn soi mói, vài tên liếc mắt đưa tình, vài tên thấy hay ho như được món đồ chơi mới……
Chúng cứ nói rồi tự tán thưởng nhau, Nhược Phong lùi về sau vài bước, nó tự thấy mình vô dụng, không có Hạ Phi nó chẳng biết phải làm gì nữa. Lũ thú vật cứ tiến lại gần phía nó, năm bảy thằng vây kín nó trong cái khóa hình chữ U
- Tụi anh không làm gì em đâu, lại đây nào bé con.
- Lỡ sau này bị giết thị chắc tụi anh đây tiếc lắm
- Ơ kìa, lơ tụi này hả cưng?
Một thằng nhóc đi từ trong phòng ra, ánh mắt lơ đác nhìn về phía nó, hắn cao lớn, thân hình vạm vỡ, hai cánh tay to, săn chắc chằng chịt hình xăm và những vết sẹo lớn. Khuôn mặt hắn hung bạo với đôi mắt sâu hoắm và 1 vết sẹo dài trên má. Hắn bước đi hùng hổ và không thèm ngó nhìn đến ai
- Nhìn dáng đẹp thế kia, nhưng mà phải sờ vào mới hứng thú.
Cậu ta đứng trước mặt Nhược Phong, mắt dò chậm rãi từ đầu xuống chân…Rồi nhìn lại khuân mặt, Nhược Phong không nhìn ai trong số họ, nó đang quan tâm đến…tờ giấy dưới khe cửa…
Bane hơi nhếch lông mày lên, cậu ta quay người, dặn dò đám vệ sĩ:

- Mất hứng…Nhưng mà tao chưa dùng thì cấm thằng nào đụng vào!
Có kẻ trong đám đông đố kị và tức giận vì thái độ của Bane, hùng hổ lên tiếng:
- Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tụi này, chó mới mà dám cắn đàn anh hả nhãi ranh?
Bane là người mới được El đưa vào hàng ngũ người bảo vệ an ninh cho tòa nhà đêm hôm qua, chưa ai biết cậu ta là ai và cũng chẳng ai biết khả năng của cậu ta là gì, nhưng ấn tượng gặp mặt đầu tiên với thằng nhóc vênh váo này là: Ngông.
Bone đang đi thì dừng lại, cậu ta nhìn tên vừa “ phát biểu” với vẻ mặt nhàm chán, tiến lại gần, cậu ta ghé sát tai rồi lên tiếng:
- Mày mới gọi tao là gì? Thử nhắc lại xem?
- Chó m…
Tên đó chưa kịp nói hết lời thì ngay tức khắc Bane vung tay giáng vào mặt gã đó một cú đấm đầy uy lực. Gã ngã xõng xoài xuống đất, nghe trong miệng có tiếng lọc xọc, gã nhổ máu xuống sàn, mấy thằng con trai đứng gần đó nhìn thấy trong vũng máu có màu trắng vàng của hai cái răng hàm…
- Còn thằng nào có ý kiến thì cứ tới…anh chiều!
Bane đi khỏi, mấy tên đứng lại bàn tán với nhau vài câu về cậu nhóc, đám còn lại cũng tản dần ra chỗ khác rồi đi vào trong phòng.
Bane ngồi vắt chân lên thành ghế, cậu ngồi sát cửa, ánh nhìn vẫn gắn chặt vào người Nhược Phong, dòm ngó, thèm khát, đầy ham muốn, cặp mắt dục vọng đầy dã tâm…
- Kiểu gì vẫn đẹp, mặt lạnh thế kia mà cũng xinh rồi…không biết cười thì đến độ nào nữa…một thứ đồ chơi không tồi…
Nhược Phong thấy tụi côn đồ rời đi, nó thở nhẹ một tiếng, dần tiến lại phía mẩu giấy, lách tay xuống phía dưới khe cửa, cái ngách bé tí tẹo không vừa để nó lấy tờ giấy ra. Nó không nghĩ ông quản lí lại cố tình để nhiệm vụ ở nơi như thế này.

“Vụt” “Xèo”
Một mẩu thuốc lá từ đâu vội bay tới chỗ Nhược Phong đang đứng, nó nhìn mẩu thuốc vẫn đang len lỏi cháy trên sàn, rồi nhìn kẻ đứng phía xa…
Bane cười khẩy, lên tiếng giễu cợt:
- Nhặt nó lại đây, bấy bì
Phong không quan tâm, nó nhìn lên phía trên cánh cửa sắt, cửa đã khóa ngang, nếu như không có chìa khóa để vào bên trong thì nó không thể nào lấy được nhiệm vụ.

- Có 2 sự lựa chọn: 1 là mang điếu thuốc lại đây, 2 là nhặt nó lên và hút!
Bane lên tiếng tức giận thách thức. Nhưng 5 phút sau đó cậu vẫn chưa thấy Nhược Phong có động tĩnh gì. Bane hùng hổ lao lại, ánh mắt nảy lửa nhìn Phong…nhưng chỉ tiếc là nó cũng chẳng mảy may gì đến cậu ta…
Bane hùng hổ tóm lấy cổ áo Nhược Phong xiết chặt lại, lũ côn đồ lúc bấy giờ cũng ngạc nhiên lắm nhìn cậu ta.
- Điều đầu tiên, em nên biết: Thế nào là sợ hãi!
Nhược Phong không có chút động tĩnh nào, mặt lạnh nhìn Bane, cái nhìn thờ ơ, bình thản và điều đó càng làm Bane cảm thấy mình bị khinh thường, chẳng ra gì
- Đưa chìa khóa nhà kho cho tao! Bane thét lũ đồng bọn
Một thằng nhóc hớt hải chạy đi lấy chìa khóa, đơn giản vì hơi sợ Bane. Cậu nhóc mở của nhà kho, ẩn nó vào phía trong, khóa chặt cửa lại.
- Cho tới khi chưa có lệnh của tao, không đứa nào được mở cửa. Bane gằm ghè mấy thằng nhóc: - Không nghe lời bố mày đây thì chỉ có nước chết thôi, nghe rõ chưa!?

“Tóc tách…tóc tách…”
Nhược Phong lồm cồm bò dậy, không gian trong phòng bốc lên một mùi tanh khó chịu, ánh sáng chỉ lọt qua mấy khe cửa sổ mọt. Tối om, đen đặc. Phong tiến lại gần cánh cửa đã đóng chặt, nó nhặt tờ nhiệm vụ lên, không ánh sáng nên nó không thể nào đọc được nội dung trong bức thư.
Nhược Phong mò mẫm tới nơi có khe ánh sáng chiếu vào, chân chỉ nhíc từng bước một, tay quơ quơ tìm điểm tựa…
“Khực” Chân nó giẫm phải thứ gì đó dưới sàn, nhũn nhụa, mềm mềm…nó sởn tóc gáy, vội lùi vài bước về phía sau…
“Bụp” Phong va phải một vật treo trên không trung, trong chút ánh sáng ít ỏi, nó thấy vật lạ đó đung đưa nhè nhẹ…Phong thấy tay mình ươn ướt, dấp dính lạ thường. Bỗng một vật gì đó bằng gỗ rơi xuống sàn, nó thấy gió thổi rít qua đâu đó trong phòng…Tấm ván gỗ rơi xuống để lộ ra công tắc đỏ trên tường, hình như trong phòng này có bóng đèn.
“Tách”
“Rẹt…rẹt…”
Một chiếc bóng đèn vàng duy nhất treo ở sát trần nhà vụt sáng. Ánh sáng hiu hắt vàng vọt đổ xuống không đủ mãnh liệt để chiếu sáng hết cả căn phòng.
Nhược Phong chầm chậm quay lại nhìn nhà kho… tim nó như ngừng đập,lá thư trên tay rơi xuống sàn, vật bung biêng giữa phòng mà nó mới va phải…là một cái xác chết…