Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 12: Chap 12: Bị tóm





Chap 12: Bị tóm
Evil đã tắt bỏ đèn pin, lứơt nhanh qua đám cỏ dại rồi tiến về phía Nhược Phong. Nó đã định lên tiếng nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn chặn họng.
- Nó đâu rồi?
- Tôi đã ném về phía này, những chưa tìm thấy.
Evil đưa bàn tay lên ngang chừng, hắn đã để chiếc nhẫn kia trên phòng…vậy thì việc tìm lại nó chẳng khác nào mò kim đắy bể. Thực ra hai chiếc nhẫn đã được thiết kế dựa trên một bản phác thảo khác biệt. Nếu ở gần nhâu, cả 2 sẽ cùng phát sáng và tỏa nhiệt. Chúng sẽ hút chặt lấy nhau và tạo ra một khối kim cưong nóng ở nhiệt độ chính xác là: 69069
K cũng đã nhận được nhiệm vụ quan trong không kém từ Evil và cậu nhóc cũng không ở trong phòng. Nếu như bây giờ trở về biệt thự hắn Evil rằng sẽ dễ gây tò mò với tụi con gái.
- Tìm đi
Evil nói rồi lần mò xung quanh để tìm kiếm. Ai đó quen biết hắn mà nhìn thấy cảnh tượng này ắt sẽ cười lớn lắm ấy chứ. Evil có một thân thế khiến người xung quanh phải tò mò. Hắn bồng bột xuất hiện. Không ba mẹ, không tên tuổi. Chẳng hề có gia thế. Đơn giản chỉ 1 cái tên: Evil! Hắn và Phong Hàn khác biệt nhau ở hai điểm rõ rệt. Hàn thích những thứ gì đó thủ đọan hoàn thành xong việc gì đó càng nhanh càng tốt. Evil thì không, hắn phải nắm chắc phần thắng mới chịu ra mặt.
Trời đã mưa, mưa càng lúc càng to, nước rơi lộp độp xuống quấn lớp đất trôi đi từ nơi cao xuống chỗ thấp. Đợt nước mưa cuồn cuộn xối về phía cống thóat nước, chúng mang theo chút ánh sáng hiếm hoi những vô cùng thu hút ánh nhìn…
...-=-...
Biệt thự
Đã gần 30 phút kể từ khi Ngân cho ngừoi đi tìm Nhược Phong nhưng xem ra không có chút tiến triển. Cô bé đã âm thầm cho người lục sóat những phòng xung quanh, băng mọi giá phải tìm ra con bé đó.
Ngân dừng lại trước đại sảnh tầng 1, lòng thầm nghĩ “Nó cùng cái xác của thằng hạ Phi đã biến mất chỉ trong một đêm? Để đưa được cậu ta về phòng hoặc một nơi nào đó an toàn không thể không đi qua phòng khách…Nếu vậy thì làm sao qua được tầm mắt của Hạ Minh? Một đường hâm? Có thể lắm chứ” Cô bé nghĩ vậy rồi quay sang hỏi Nga
- Đã cho người ra khu sau tìm chưa?
- Trời mưa to nên mọi người chỉ tìm quanh ở biệt thự thôi chị. Mà tự nhiên bị mất điện nên khó mà tìm ra cô ta chị ạ.
- Mà lạ thật đó chị. Biệt thự cô lập hoàn toàn với thế giưới bên ngoài sao tự nhiên bị cắt điện vậy ?

- Mấy đứa ra phía sau cùng chị!
Thế rồi những cái bóng đen rời khỏi biệt thự, soi đèn ra phía giúp việc.
Trời mưa tầm tã, nước mưa che khuất tầm nhìn. Ánh đèn đã rọi đến những ngọn lău cao vút.
Phong và Evil chợt khựng lại, tiếng bước chân giẫm lên nước, ánh đèn…có người đang tới.
“Tóc tách…tóc tách”
Tiếng nước rơi trên áo mưa…Gần, càng lúc càng gần…
Evil vội kéo nó núp sau mô đất cao gần nhay cạnh đó, nước từ phía trên trên cao chảy xuống làm nó tuồi chân ngã…Hắn khẽ chẹp miệng nhăn mày nhìn Nhược Phong.
Tiếng “Xột xọat” của áo mưa vọng lại phía tai Di Ngân. Cô bé thôi bước vội, soi đèn về phía lùm cây, ngọn cỏ đang động đậy chợt im bặt.
Ngân ra hiệu cho tụi đi trước dừng lại, ánh đèn đưa lên cao, những đường sáng chiếu về phía cống thoát nước…có thứ ánh sáng lạ ngược hắt lại. Ngân khựng lại, với con mắt thẩm mĩ vượt mức bình thường, cô bé đã cảm nhận được thứ ánh sáng vừa rồi là một vật không hề bình thừơng! Ngân tiến lại gần hơn một chút nữa để thấy rõ nó, chính xác thì cô bé đang thấy một chiếc nhẫn bằng kim cương ở chỗ cống thóat nước!
- Chi Ngân…Có chuyện gì vậy?
- Thấy thứ lấp lánh ở kia không?
Tất cả đã bắt đầu chuyển ánh nhìn về điểm dừng của ánh đèn. Nhược Phong và Evil càng không ngọai lệ…
“Là chiếc nhẫn!”
- Lấy nó cho ta.
Có tia chớp vội xé ngang qua nền trời đen đục. Dư âm còn lại là tiếng ùynh oàng kéo dài.

Hai thằng con trai được cử vào để lấy “vật lóng lánh”. Nhược Phong ngước nhìn Evil …Hạ Phi sẽ ra sao nếu chiếc nhẫn của anh ta rơi vào tay Di Ngân? Chuyện đáng được nói đến ở đây là cả nó và Evil sẽ bị phát hiện ngay sau khi hai cậu nhóc lấy được chiếc nhẫn. Bởi vì: từ chỗ nó ẩn nấp đến chỗ chiếc nhẫn đang nàm cách nhău vẻn vẹn 1 mét.
- Tụi mày làm gì mà chậm chạp thế. Nhanh chân lên.
- Trơn lắm.
Trong chớp nhóang Phong lao ra ngoài và nhặt lấy thứ quyết định sinh mạng của Hạ Phi. Nó chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ, điều nên làm ngay lúc này là phải đảm bảo rằng nó sẽ cầm được cái nhẫn và Evil không bị phát hiện.
Ai cũng bất ngờ trước hành động của Nhược Phong, Evil cũng vậy. hắn chẳng kịp kéo nó lại.
Tụi con gái và hai thằng nhóc cũng bất ngờ trước cái bóng đen vừa đổ ụp xuống nền đất. Mọi người giật nảy mình lùi về phía sau để đề phòng.
Nhược Phong đã vơ được vơ lấy vật sáng rồi nhét sâu vào túi áo choàng.Ánh mắt lạnh băng quay lại liếc nhìn Evil. Hắn đóan rằng có thể cô ta đã lấy được nó.
Ngân đã kịp định hình lại, cô bé bật đèn mức cao hơn vào dần tiến sâu vào trong bãi cỏ…
Nhược Phong đã đứng dậy, nó kéo mũ cao hơn và quyết định sẽ chạy…nhưng ai đó đã kịp kéo tay nó ở lại. Người đó là…
...-=-...
Biệt thự vẫn chìm trong bóng tối
Di Ngân đã cử Nga đi xem lại cầu gia ở tầng hầm. Ngay từ đầu cô bé đã thấy sự uẩn khúc trong chuyện này. Một nơi chẳng dính líu gì với bên ngoài như thế này thì tại sao lại bị cắt điện khi trời mưa?
Quả không nằm ngoài dự đóan. Cầu giao đã bị sập nguồn tự bao giờ. Ắt hẳn có người đang âm thầm giúp đỡ Nhược Phong? Có thể là ai được chứ?
Cô sẽ đi tìm kẻ đó sau, việc cần làm ngay lúc này là nghĩ cách xử đẹp kẻ thù chung một nhà. Hạ Nhược Phong!
Phòng 103…

Di Ngân châm điếu xì gà. Cũng chẳng rõ từ lúc nào cô lại thích mùi vị của chúng đến thế. Ngân mặc cho tiếng đồng hồ gõ đổ chuông, điếu xì gà vẫn cháy chầm chậm. Ngân cười trước suy nghĩ độc địa mới hiện hữu trong đầu. gạt gạt điếu thuốc xuống khay…Tại sao mình không nghĩ đến cách này nhỉ?...
Căn phòng tối om, không đèn. Gió lùa qua khung cửa sổ mùi hanh hanh của đất khô. Mùi nước mưa lạnh ngắt. mùi xì gà quyện theo từng đợt gió phả vào mặt đứa con gái có mái tóc đỏ. Nhược Phong tỉnh lại sau 2 giờ hôn mê. Nó đã chịu đủ cơn tức giận của Di Ngân, đó cũng là mở màn cho những đâu thương sắp ập đến.
Cánh tay phải bị cột chặt vào cửa sổ. Cảm giác đău đến dại người. Di Ngân đang chăm chú nhìn nó, đôi mắt sắc nhọn với cái nhìn thờ ơ tỏ vẻ chưa thỏa mãn với những gì mình đang nhìn thấy.
Ngân đã đứng dậy và tiến về phía Phong. Chút khói căng phồng cuống họng nhổ vào mặt nó. Phong khẽ chau mày, ngoảng mặt đi tránh làn khói từ miệng Di Ngân
- tay này đău lắm phải không?
Ngân châm châm điểu thuốc đỏ rực lên cánh tay phải của Nhược Phong. Tiếng xì xèo vang lên cùng với nụ cười mãn nguyện. Cô đăy nghiên điếu thuốc trên tay Phong cho tới khi chút tàn thuốc đã bị dập tắt bởi vết nức vỡ của các tế bào da thịt.
Nhược Phong không quan tâm cô ta đang làm gì và sẽ làm gì. Nó vẫn chảm nhận được chiếc nhẫn vẫn còn trong túi áo. Vậy là đủ rồi.
Di Ngân bước đi chầm chậm, ánh mắt như đang tìm kiếm một vật gì đó. Cô dừng lại trước hòm đựng dụng cụ. Mở nắp rồi chậm rãi nói
- Còn nhớ lần đầu tao và mày gặp nhau không?
Cô ném mấy vật dụng ra khỏi hộp, giọng thư thái nói tiếp
- Tao thì chẳng bao giờ quên được ngày hôm đó. Đặc biệt là mày và việc thằng cận vệ của mày đã làm với tao!
- Biết màu đỏ là màu của gì không? Không phải chỉ riêng của máu đâu. Tóc mày cũng màu đỏ đó thôi…Mày cũng biết rồi đấy, tao sẽ dẹp hết tất cả những gì mà tao không thích ra khỏi tầm mắt của mình…Hạ Nhược Phong- Tao không có ghét mày…mà…chỉ là ghét tất cả những gì thuộc về mày thôi...
Ngân vừa nói vừa chậm rãi tìm dụng cụ trong hòm, cho tới khi, Ngân dừng hẳn lại trước một vật có hai lưỡi, vô cùng sắc lạnh. Ngân trở về chỗ Nhược Phong, cây kéo đã được ghim chặt vào tay cô bé, 2 bên lưỡi kéo quẹt quẹt qua lại cắt đứt tiếng gió rít. Âm thanh vang lên thật thảm khốc.
- Tao sẽ trả lại mày gấp đôi những gì mà thằng cận vệ đó đã làm với mái tóc của tao!
Di Ngân giơ tay lên cao rồi giáng mạnh bàn tay lạnh buốt xuống má Nhược Phong. Cái tát in hình bàn tay trên má Phong, cô vẫn chưa hề dừng lại ở đó, cái ngược tay tiếp theo đập ngang má còn lại như một lời tuyên bố cho những cực hình mà Di Ngân tiếp theo sẽ làm…
Trước cơn tức giận của Di Ngân, thái độ của Phong vẫn chỉ là: không quan tâm!
Ngân cứng người, cô bé mở lưỡi kéo rộng rồi đặt lên mái tóc đỏ của nó…Không chút biểu cảm…
“Phập”

Có những lọn tóc đỏ chói rơi vụn xuống nền nhà. Nhược Phong nhìn theo xuống sàn. Nó ngước nhìn Di Ngân chậm rãi nói
- Tiếp tục đi.
Cô bé như nổi cơn điên, không thể kiểm sóat nổi hành độnh của mình nữa. Vậy rồi có những nhát kéo lia lịa xối vào một bên tóc của Nhược Phong, tóc rơi xuống lả tả. Cho tới khi…một bên tóc lởm chởm ngang vai,. Nhược Phong hừ nhẹ một tiếng, bàn tay trái đã không còn giấu trong túi áo nữa, nó nhẹ nắm lấy tay Di Ngân giữ lại
- Cô phát rồ đủ chưa?
Phong chậm rãi nói, chất giọng như châm chọc, có chút ngữ điệu mỉa mai
- Tên hai mặt không đến phát rồ cùng cô sao?
Ngân giằng tay ra khỏi tay nó, lưỡi kéo dính tóc văng xuống sàn. Cô ta đã biết hết mọi chuyện rồi sao?
- Biết rồi thì tao cũng chẳng giấu nữa. Hạ Minh là người của tụi tao đó. Bất ngờ khong? Người cận vệ thân cận nhất đã lừa dối mày 15 năm, chắc mày sốc lắm hi biết tin đó. Mà…ví dụ…mày không có tóc thì sao ta? Vui đây.
Di Ngân nhanh chân chạy về hòm dụng cụ. Cô chưa thể gọi Hạ Minh đến đây được. Anh sẽ giết con bé luôn ấy chứ. Ít ra cũng phải để nó bị hành hạ trước khi chết chứ. Đi như vậy phải chăng quá dễ dàng với Nhược Phong.
Ngân nghĩ vậy, cô bé lục tung hòm dụng cụ lên. Một cao dao mổ…quả là thứ tuyệt nhất mà cô bé đang cần.
Nhược Phong nhìn Di Ngân chằm chằm. Nó đã chịu đựng quá nhiều, dù gì thì cũng không thể tự hủy họai mình như thế được. Di Ngân đã tiến lại gần chỗ Phong, ánh sáng lóa ánh nhìn từ con dao mổ hắt về mắt Phong. Sáng chói. Ngân vừa cười vừa hỏi
- Ta nên bắt đầu từ đâu? Mặt hay tóc?
Phong đã dịch người về phía sau...Di Ngân có thể sẽ làm mọi chuyện chỉ để xả cơn tức giận trong lòng
Ngân cười thành tiếng khi thấy hành động của nó, cô ta đang vùi vì ít ra nó cũng biết sợ đấy chứ.
- Rạch mặt trướ nha.
Di Ngân đè người nó xuống sàn, cô bé đưa con dao mổ lên ngang chừng, ghì nhẹ xuống má Nhược Phong. Lữơi dao lách qua da, đâm dần xuống sâu phía dưới…máu trào ra, lăn xuống khỏi má và quyện vào những lọn tóc đỏ rực trên sàn nhà, hòa vào làm một…
“Cạch”