Đánh giá: 8.4/10 từ 41 lượt
Tôi kết hôn với Lương Thiệu được bảy năm, hắn đã vụng trộm với thư ký của công ty.
Hôm ngả bài, chúng tôi đã hoàn toàn trở mặt. Tôi mắng hắn là tiểu nhân đắc chí, muốn hắn ra đi tay trắng.
Hắn mắng tôi là con mụ vợ già*, bảo tôi nhanh chóng nhường chỗ cho người phụ nữ kia.
Nhưng khi chiếc xe tải lao đến, tôi vẫn theo bản năng nhào lên che chở cho hắn.
Rất may, tôi không chết.
Chỉ là tôi mất trí nhớ rồi, quên đi toàn bộ chuyện về hắn.
Bình luận truyện