Dụ Cẩm - Thanh Xà Tiểu Kiều

Chương 7




Ta nhất thời ngẩn người, không ngờ biến cố lại đến nhanh như vậy.

May mà... May mà ta đã sớm sắp xếp người canh ở đầu hẻm, một khi có quan binh đến gần Vương phủ, sẽ lập tức đến báo cho ta.

Ta vội vàng bò dậy thu dọn đồ đạc, mang theo bọc đồ đã chuẩn bị sẵn tối qua chạy về phía cửa sau, sau đó đạp lên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn trèo lên tường, nhảy xuống phố.

Dễ dàng trốn ra khỏi Vương phủ, chạy về hướng ngược lại với hướng quan binh đến.

18.

Nhưng ta vẫn quá ngây thơ.

Vương gia tạo phản, Vương phủ bị tịch thu, cửa thành đóng chặt, quan binh lùng sục khắp thành tìm Vương phi và quận chúa đang bỏ trốn.

Ta co rúm người lại trong đống rác ở một con hẻm nhỏ, run rẩy.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp chuẩn bị thêm gì.

Bị quan binh tìm thấy, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Ta không khỏi nảy sinh tuyệt vọng, sau khi bị bắt, ta sẽ bị đưa đến đâu? Giáo phường sao? Hay là thanh lâu?

Vừa nghĩ đến những gì mình sẽ phải chịu đựng trong tương lai, ta không kìm được nước mắt, ôm gối khóc.

Không biết từ đâu bay đến một mùi hương thoang thoảng.

Ta hít hít mũi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Trước khi ngất đi, ta vô cớ nghĩ đến Nguyệt Câu.

Nếu hắn ở đây thì tốt rồi, hắn có thể xách cổ áo ta, dùng khinh công mang ta bay lượn tự do trên bầu trời Kinh thành.

19.

Tỉnh lại lần nữa, ta mở mắt ra trên một chiếc giường gỗ nhỏ.

Thấy ta tỉnh lại, thiếu niên mặc y phục màu xanh đá bưng một bát mì đặt ở đầu giường, nghiêng đầu cười với ta, "Quận chúa tỉnh rồi, đói không?"

Trên mặt thiếu niên này còn đeo một chiếc khăn che mặt, trông rất buồn cười.



Nhưng ta không cười nổi.

Vì hắn là Từ Yến Xuyên... tên háo sắc trong mơ của ta!

Ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn hắn đầy cảnh giác, "Ta đang ở đâu?"

Nhận ra sự bất an của ta, Từ Yến Xuyên nhướng mày, "Chưa hiểu sao? Là ta đã cứu ngươi từ tay đám quan binh đó, quận chúa."

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, chậm rãi ghé sát vào ta, "Đây là ân cứu mạng nha, quận chúa, ngươi định báo đáp ta thế nào?"

Tim ta đập loạn xạ, sắc mặt dần tái nhợt.

Ta ngất xỉu trong con hẻm nhỏ, lại được Từ Yến Xuyên cứu về.

Mọi chuyện đang xảy ra trong thực tế, đang dần trùng khớp với những giấc mơ tiên tri đó...

Ta nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh kéo khóe miệng,

"Đa tạ Từ Lục công tử, số ngân phiếu này coi như là tạ lễ, ta phải đi tìm người thân, hẹn gặp lại sau."

Ta lấy từ trong người ra hai tờ ngân phiếu nhét cho hắn, sau đó cầm bọc đồ, dứt khoát xuống giường rời đi.

Nhưng lại có một đôi giày đen chắn trước mặt ta.

Từ Yến Xuyên cúi đầu nhìn ta, cười như không cười, "Quận chúa định đi đâu?"

Tim ta thót lại.

Từ Yến Xuyên đây là... không giả vờ nữa? Lộ nguyên hình rồi?

Ta theo bản năng lùi lại nửa bước, tay phải lặng lẽ nắm chặt con d.a.o găm trong túi.

Lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, tim ta đập thình thịch.

Nếu Từ Yến Xuyên dám động vào ta, ta nhất định sẽ dùng con d.a.o này đ.â.m xuyên tim hắn!

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng.



Ước chừng vài nhịp thở.

Từ Yến Xuyên bỗng nhiên bật cười, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc và kỳ lạ này.

"Quận chúa căng thẳng cái gì? Ta chỉ muốn nhắc nhở quận chúa thôi, bên ngoài toàn là quan binh, quận chúa vừa ra ngoài sẽ bị bắt đấy."

Ta siết chặt nắm tay, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc.

Hắn nói đúng, hiện tại ta là con gái của nghịch thần, là tội phạm truy nã hàng đầu của triều đình, trong thành e là đầy rẫy quan binh đang tìm kiếm ta.

Sắc mặt ta càng thêm tái nhợt, lẩm bẩm: "Vậy Vương phủ thì sao, mẫu thân của ta thì sao? Họ..."

Từ Yến Xuyên đáp: "Vương gia liên quan đến tạo phản, Vương phủ đã bị quan binh tịch thu rồi, còn về phần Vương phi... bà ấy đã trốn thoát."

Ta thở phào nhẹ nhõm.

May là mẫu thân không sao.

Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, tim ta lại thắt lại.

Không bị quan binh bắt, lại bị Từ Yến Xuyên "bắt" rồi.

Cho dù không thể trốn thoát, ta cũng thật sự không muốn ở bên cạnh Từ Yến Xuyên.

Nếu hắn đẹp trai một chút thì còn đỡ, nhưng hắn lại xấu xí đến mức phải dùng một miếng vải che mặt.

Ta buồn bực không chịu nổi, ngồi trên ghế tuyệt vọng.

Từ Yến Xuyên bưng bát mì nóng hổi đặt lên bàn trước mặt ta, cứng rắn nhét đũa vào tay ta, "Ăn đi."

Ta bực bội quay đầu đi, "Không muốn ăn."

Ai biết hắn bỏ gì vào bát mì? Nhỡ hắn bỏ độc thì sao?

Thấy thái độ này của ta, Từ Yến Xuyên bỗng nhiên cười lạnh, ngón tay thon dài dùng sức nâng cằm ta lên, ép ta nhìn hắn.

Sau đó dưới ánh mắt phẫn nộ của ta, hắn gắp một đũa mì, cứng rắn nhét vào miệng ta.

"Quận chúa e là đã quên mình đang ở trong tình cảnh gì rồi."