*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Mộ Hoa đã hơn một năm không chạm vào sách vở, những thứ từng học trước kia gần như quên sạch cả rồi.
Đối với cậu hiện tại mà nói, chương trình Đại học có chút khó khăn. Bài tập đầu tiên sau khi nhập học chính là phân tích những khuyết thiếu của pháp luật hiện hành.
Mỗi ngày đối diện với máy tính tra cứu tư liệu, ngay cả lúc nằm mơ, Vân Mộ Hoa cũng tự hỏi phải làm sao để hoàn thành phần bài tập này. Nhưng mà, bạn học Sách ở cùng phòng ký túc với cậu lại tựa hồ không hề lo lắng, chỉ mất một ngày đã nhanh chóng hoàn thành bài vở rồi. Điều này khiến cho Vân Mộ Hoa không thể không dập đầu bội phục.
Thời điểm bận rộn nhất, Vân Mộ Hoa ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Cậu chỉ ôm lấy một bịch bánh quy, vừa ăn vừa tìm tư liệu. Gặm hết bánh bích quy, xem lại thời khóa biểu, phát hiện xế chiều hôm nay không có giờ học, cậu quyết định đi đến thư viện.
Cầm theo laptop và giấy bút, Vân Mộ Hoa ra khỏi ký túc xá, thẳng một đường đi tới mục tiêu. Bên trong sân trường, những tán cây đại thụ xanh rì che khuất ánh nắng của buổi ban trưa. Cậu bước từng bước bên dưới bóng râm, đi vào thư viện.
Giờ nghỉ trưa, thư viện không có quá nhiều người, Vân Mộ Hoa tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Sau khi đặt những thứ mang theo lên bàn, cậu đi tới giá sách, bắt đầu tìm tư liệu. Sách báo được bày la liệt khiến cậu nhìn mà hoa mắt váng đầu.
“HELLO, cậu cũng tới đây tìm tư liệu à?”
Bạn học Sách liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Mộ Hoa đang lởn vởn ở một góc vắng người.
“Trùng hợp quá, cậu cũng tới tìm tư liệu sao?”
“Không, tôi đi cùng bạn gái.”
Lúc này, Vân Mộ Hoa mới nhớ người kia đã sớm làm xong bài tập rồi, thêm nữa với tính tình mải ăn mải chơi của cậu ta, sẽ không có khả năng cậu ta tới đây nhằm bổ sung kiến thức ngoài giờ học. Vân Mộ Hoa rút một cuốn “Luật học đại cương” từ trên giá sách ra, trở lại bàn mình vừa xem vừa ghi ghi chép chép.
Nhưng sách này viết bằng tiếng Anh, cậu nhìn một hồi mà dấy lên xúc động chỉ muốn dùng sách đập người.
Ở bên kia, Sách đang cùng bạn gái chơi laptop. Qua một hồi, cậu ta bỗng nhiên bu lại chỗ này, hỏi, “Mộ Hoa, gần đây cậu với người yêu cãi nhau phải không?”
“Không có, sao cậu lại nói như thế?” Vân Mộ Hoa kỳ quái hỏi.
“Vậy hôm nay tại sao không thấy anh ta tới tìm cậu?”
“Tôi bận làm bài tập, cậu không thấy sao? Chúng tôi ai cũng có không gian riêng của mình.” Vân Mộ Hoa cười cười, giải thích.
“Mộ Hoa, gần đây cậu có hay lên mạng không?”
“Đương nhiên là có.” Vân Mộ Hoa cảm thấy cổ quái nhưng vẫn trả lời.
“Vậy cậu có biết đã phát sinh chuyện gì chưa?”
“Chuyện gì?” Vân Mộ Hoa buông bút nhìn về phía anh bạn kia.
“Chỗ này là thư viện, không tiện nói chuyện. Chờ về ký túc xá tôi sẽ nói với cậu sau.” Sách tựa hồ chỉ muốn khơi gọi tò mò của đối phương, vì thế nói xong liền trở lại bên cạnh bạn gái, sau đó cùng cô nàng đi ra ngoài.
“Thật là, không hiểu ra sao nữa.” Vân Mộ Hoa ù ù cạc cạc, vô cùng mờ mịt mà cầm bút lên, tiếp tục hoàn thành bài tập giáo sư đã giao cho mình.
Khi cậu trở lại ký túc xá, trời đã xâm xẩm tối.
Thấy Sách đang ngồi chơi game, Vân Mộ Hoa chưa kịp đặt giấy bút và laptop xuống đã vội vàng lên tiếng hỏi.
“Sách, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chờ một chút.” Sách nhanh chóng kết thúc trận CS (*) đang chơi dở, sau đó quay đầu lại hỏi Vân Mộ Hoa, “Cậu thật sự không cãi nhau với người yêu chứ?”
(*) CS: Counter Strike, chú thích hình: “Đương nhiên.” Hai người bọn họ có cãi nhau hay không, là người trong cuộc, chắc chắn cậu biết rõ ràng nhất. “Sách, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Mộ Hoa.” Sách trưng ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ?”
“Cậu lại đây, tôi cho cậu xem cái này. Hôm qua, trong lúc lên mạng tôi vô tình nhìn thấy.”
“Cái gì?” Vân Mộ Hoa đến gần máy tính của Sách.
Sách mở một trang web ra. Đây là một trang chuyên đăng tải hình ảnh, ngay trên đầu chính là ảnh chụp Âu Dương Thụy và một cô gái đang ăn tối, mà trước mặt cô gái kia là một đĩa thịt bò bít-tết hình trái tim.
Trước đó không lâu, cậu và Âu Dương Thụy mới tới nhà hàng nọ, còn gặp mẹ của anh ta nữa. Không ngờ hiện tại người kia đã cùng một cô gái khác ăn tối dưới ánh nến rồi? Thời gian ghi trên ảnh chụp là ba ngày trước, hiển nhiên cậu đã bị lừa sâu, rất sâu.
Vân Mộ Hoa nhìn hình ảnh của Âu Dương Thụy hiển hiện giữa màn hình, trong lòng khó chịu tới cực điểm, nhưng lại không nói rõ được là khổ sở hay tức giận. Âu Dương thụy ở trong tấm hình này rất đẹp trai, đẹp đến mức có thể làm say mê mọi cô gái. Mà cô gái ngồi trước mặt anh ta, ánh mắt mang theo một sự ái mộ không chút che đậy nào. Điều này khiến cho Vân Mộ Hoa thực sự cảm thấy uất ức.
“Cho nên tôi mới hỏi cậu, hai người đã xảy ra chuyện sao?”
“Gần đây tôi với anh ấy không cãi nhau, cũng không phát sinh bất kỳ mâu thuẫn hay khó chịu gì.” Vân Mộ Hoa cố gắng hồi phục tâm tình, làm bộ như không có vấn đề gì.
“Cô gái này trước kia học trường chúng ta.”
“Ăn cơm với bạn bè cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa Thụy là luật sư, đôi khi phải tham gia xã giao tiệc tùng.”
“Nói thế thì không sai, chỉ là cậu không thấy đĩa thịt bò bít-tết hình trái tim này sao? Chỉ có tình nhân mới ăn món này, đúng không?”
Vân Mộ Hoa nghe xong, nỗi khó chịu trong lòng nhanh chóng tăng đến tận cùng. Thực sự là tức chết mà!
“Cậu và anh ta là quan hệ người yêu phải không? Nếu đã như thế, tại sao anh ta còn ăn cơm cùng phụ nữ? Tuy rằng cậu không chính miệng thừa nhận, nhưng tôi đã sớm đã nhìn ra hết cả rồi.”
“Chỉ là mấy tấm hình thôi, không chứng minh được cái gì cả.” Vân Mộ Hoa tiếp tục thanh minh cho Âu Dương Thụy.
“Đương nhiên có thể chứng minh, bộ dáng bọn họ chỉ nhìn qua cũng thấy là rất thân mật nha.”
“Thụy chỉ đang xã giao mà thôi.” Vân Mộ Hoa cực lực rũ bỏ quan hệ giữa Âu Dương Thụy và người phụ nữ kia, nhưng Sách cơ hồ có đủ loại lí do để vô hiệu hóa sự phản bác của cậu.
“Hai người bọn họ không có khả năng chỉ là bạn bè.”
“Sách, vậy cậu bảo tôi phải làm sao?” Chẳng lẽ gọi điện thoại chất vấn Âu Dương Thụy đầu cua tai nheo của chuyện này? Nếu đúng thì sao nào? Cậu không muốn lại phải tranh giành tình cảm của Âu Dương Thụy với những người con gái khác.
“OK, cậu đã nói thế thì xem như tôi chưa nói gì cả đi.”
Nhưng mà, nhìn thấy những tấm ảnh như thế này, ai lại không khó chịu cơ chứ? “Sách, tôi biết cậu có ý tốt. Cám ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không giúp được gì cho cậu cả. Cậu không muốn làm to chuyện, khó chịu một chút cũng là bình thường thôi.”
“Ngày mai tan học có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cơm.” Vân Mộ Hoa lấy lại tinh thần.
“Có người mời ăn cơm, đương nhiên là sẽ rảnh.” Sách cười hì hì nói, “Tôi cho cậu xem những tấm ảnh này cũng là ăn cơm nhà vác tù và hành tổng, cậu mời tôi một bữa cũng là việc nên làm nha.”
Vân Mộ Hoa ngã vật xuống giường. Những hình ảnh vừa rồi đã in vào đại não, không cách nào xóa đi được. Có lẽ trước khi sự thật được làm rõ, cậu không nên quá mức để tâm đến chúng, thế nhưng cậu lại nhịn không được mà liên tưởng tới quan hệ giữa hai người kia. Cũng may bài tập của giáo sư giao đã khiến cậu tinh bì lực tẫn, một chút khí lực đi để suy nghĩ về chuyện ấy cũng không còn.