Ngủ đến mơ mơ hồ hồ, Vân Mộ Hoa còn chưa tỉnh giấc thì cửa ký túc xá đã bị người đập ầm ầm một trận. Cậu trở mình ngủ tiếp, hoàn toàn không có ý định xuống giường mở cửa. Những lúc vừa mệt mỏi lại vừa buồn ngủ như thế này, cậu đương nhiên sẽ không nguyện ý rời khỏi ổ chăn mềm mại của mình rồi.
“Cốc – cốc – cốc”
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
“Ai vậy?” Sách ngái ngủ dụi dụi mắt, xốc chăn bước xuống giường. Thật là! Mới sáng sớm đã ầm ĩ, là ai, là ai hả?
“Xin hỏi Vân Mộ Hoa đã dậy chưa?” Âu Dương Thụy đứng ngoài cửa, dò xét nhìn vào bên trong. Anh biết lúc này vẫn còn rất sớm, nhưng căn cứ vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhà trường, bọn họ cũng nên thức dậy rồi đi?
“Cậu ấy còn chưa thức giấc.”
Âu Dương Thụy một thân ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười tươi rói, quả thực chói mù con mắt người ta.
“Vân Mộ Hoa, bạn cậu đến.” Sách thu hồi tầm mắt, liếc về phía người nào đó vẫn đang say giấc trên giường.
Âu Dương Thụy cười cười. Người nọ thực sự vẫn chưa thức dậy.
“Ai?” Bạn nào nha? Vân Mộ Hoa mặc một bộ áo ngủ họa tiết vô cùng đáng yêu, chậm chạp từ trên giường bò dậy. Hôm nay là ngày khai giảng, nhưng buổi sáng bọn họ đâu có tiết 1 đâu.
Đi đến cửa, vừa nhìn rõ người mới tới là ai, cậu liền sửng sốt mà trừng lớn con mắt, “Sao anh lại tới nữa rồi? Em tưởng đã hẹn vào thứ sáu chứ?”
“Sao vậy? Không hoan nghênh anh đến đây à?” Xa cách một đêm, bên giường thiếu đi hơi ấm của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy cảm giác không thể chờ thêm được nữa, vì thế trời vừa sáng liền tức tốc lái xe chạy tới đây tìm người.
Nhìn bộ đồ ngủ trên người cậu, Âu Dương Thụy cười đến là vui vẻ, “Áo ngủ của em thật đáng yêu.” Lại thêm mái tóc hỗn độn, ánh mắt mông lung mờ mịt, tất cả khiến cho người nọ hệt như một nam sinh ngây ngô thời trung học.
Vân Mộ Hoa căn bản không có tâm trạng để chú ý tới bộ dạng hiện tại của mình, chỉ một mực chú mục vào Âu Dương Thụy, “Anh tới làm gì?”
“Đương nhiên là tìm em.” Âu Dương Thụy không chút che giấu nói, “Muốn cùng em ăn sáng.”
“Cũng được.” Bị Âu Dương Thụy quấy nhiễu, Vân Mộ Hoa tự nhiên không buồn ngủ nữa. Cậu đảo mắt nhìn qua cái đồng hồ ở trên giường, còn cách tiết hai vài tiếng nữa, thời gian này dùng để ăn sáng với Âu Dương Thụy cũng quá dư dả rồi, “Anh chờ em một lát.” Lúc này người nào đó mới ý thức được về loại trang phục trên người mình mà nhất thời đỏ mặt, bước nhanh tới giường lấy ra một bộ sơ-mi, định bụng thay quần áo.
“Không vội, anh ở bên ngoài chờ em.” Âu Dương Thụy rất biết săn sóc nói.
“Ừm… Được…” Thấy Âu Dương Thụy rời khỏi ký túc xá, Vân Mộ Hoa nhanh chóng bắt tay vào thay quần áo.
“Xem ra các cậu đúng thật là tình nhân a.” Bạn học Sách nằm trên giường hứng trí nhìn cậu, hiếu kỳ nói một câu như thế.
Vấn đề này, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong. Tuy rằng cậu không muốn công khai quan hệ giữa mình và Âu Dương Thụy, nhưng dựa vào vết xe đổ trước đây, càng tận lực che giấu thì chỉ càng thêm phản tác dụng mà thôi.
Vân Mộ Hoa mặc xong quần áo, chải đầu sơ qua một chút rồi mới mở cửa bước ra ngoài.
“Anh đến sao không gọi điện cho em trước?” Vân Mộ Hoa hỏi.
“Quên.”
Một lần nữa, nghi hoặc bắt đầu dâng lên trong đầu Vân Mộ Hoa. Người nọ cư nhiên không hề báo trước mà đã thình lình xuất hiện ở đây.
“Chúng ta đi đâu ăn?”
“Đến nhà ăn.” Âu Dương Thụy không hề kén chọn, nhanh chóng đưa ra phương án gần chỗ này nhất.
Thế nhưng, chưa đi được mấy bước chân, anh đã kéo Vân Mộ Hoa vào một khúc ngoặt gần ký túc xá, nắm chặt hai tay của đối phương cố định lên trên đỉnh đầu, vội vàng hôn xuống.
“Anh không nhịn được nữa, thật sự không muốn để em ở lại trường.” Dứt lời, anh lại tiếp tục hôn lên cánh môi đạm nhạt của đối phương.
“Thì ra đây mới chính là mục đích thực sự của anh.” Vân Mộ Hoa bật cười, đáp lại nụ hôn của Âu Dương Thụy, dùng đầu lưỡi khơi dậy cảm xúc của đối phương.
Âu Dương Thụy ôm lấy Vân Mộ Hoa, ngay khi đầu lưỡi còn đang dây dưa không dứt đã lại vươn tay vói vào bên trong y phục của cậu mà mơn trớn vuốt ve.
Da thịt mềm mại bị Âu Dương Thụy sờ qua sờ lại một hồi, tựa hồ bùng lên hỏa diễm, cảm giác tê dại cũng theo đó mà tràn tới khắp mọi giác quan của Vân Mộ Hoa. “Ưm…” Hai tay thoát khỏi sự khống chế của đối phương, cậu dứt khoát ôm lấy vai anh, cảm thụ đường nét hoàn mỹ trên thân thể tráng kiện của người nọ.
Âu Dương Thụy chậm rãi rời môi, kéo theo một đường chỉ bạc vô cùng ái muội. Nhanh tay cởi sạch y phục của đối phương để thân thể tuyết trắng của người kia phô bày ngay trước mặt, anh cúi đầu hôn thẳng một đường từ cổ đến xương quai xanh của cậu, còn không quên lưu lại một vài ấn ký hồng hồng.
Với một tay vào trong quần Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy bắt đầu xoa nắn phân thân của cậu. Động tác trên tay anh khiến cho Vân Mộ Hoa có hơi mâu thuẫn. Cậu vừa hưởng thụ lại vừa cực lực kìm nén tiếng rên rỉ chỉ chực bật ra khỏi miệng mình. Vân Mộ Hoa ngửa đầu, để tầm mắt hai người trực tiếp giao nhau, cắn cắn môi dưới khẽ khàng hừ nhẹ.
Âu Dương Thụy hôn lên hai nụ anh đào trước ngực đối phương, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại thuần thục loạn đảo một vòng, “Muốn kêu thì kêu đi, bảo bối.” Lời vừa dứt, động tác dưới tay lại mạnh thêm một chút.
Dưới kỹ xảo khiêu khích cực kỳ thành thục của Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa không ngừng bật ra những tiếng rên khe khẽ, như khóc mà lại như cười. Cậu chủ động vặn vẹo thân thể, muốn đón nhận được nhiều va chạm hơn nữa.
“Ha ha…” Đầu lưỡi trơn ướt của Âu Dương Thụy lướt tới vành tai Vân Mộ Hoa, liếm nhẹ. Anh nói, “Mộ Hoa, thoải mái sao?”
“Ừm…” Vành tai bị người liếm láp, xúc cảm ướt át này khiến cho thân thể Vân Mộ Hoa bất giác run lên, thế nhưng cậu vẫn cắn chặt môi dưới không chịu thừa nhận.
“Hừ…” Âu Dương Thụy tà ác mỉm cười, hung ác cắn vào tai người kia một cái, “Không chịu nói sao?”
“A…” Vân Mộ Hoa liên tục vặn vẹo, tự cọ xát hạ thể của mình lên tay của đối phương. “Thoải… Thoải mái… Đừng có ngừng lại…”
Mặc dù không phải là lần đầu hoan ái, nhưng thời điểm bị Âu Dương Thụy chạm vào, Vân Mộ Hoa vẫn luôn nhịn không được mà phát sinh những phản ứng rất nguyên sơ.
“Mộ Hoa, đường nét cẳng chân của em không tồi.” Âu Dương Thụy chậm rãi lần tay xuống vùng giữa bắp đùi rồi cởi khóa quần, để dục vọng cứng rắn bật ra bên ngoài không khí, lại nói, “Nào, há miệng ra.”
Vân Mộ Hoa nghe lời, ngoan ngoãn trượt xuống hé môi. Âu Dương Thụy khẩn cấp đẩy tính khí sớm đã trướng to vào miệng đối phương.
Tinh tế liếm mút ‘ưng đại nhân’ thô kệch to lớn, Vân Mộ Hoa xuất ra toàn bộ kỹ xảo của bản thân, hy vọng có thể nhanh chóng làm cho người kia thỏa mãn. Nơi này dù sao cũng là ký túc xá của trường, không thích hợp để làm xằng làm bậy.
Âu Dương Thụy giữ lấy đầu Vân Mộ Hoa chớp động thân thể một hồi. Nhìn sợi tóc hỗn loạn rơi xuống bên mặt người kia, một tia hưng phấn bất ngờ từ bụng dưới đánh thẳng lên tận đại não.
“Mộ Hoa, anh yêu em…” Vô pháp khống chế dục vọng mãnh liệt của mình, Âu Dương Thụy triệt để phóng thích trong khoang miệng của Vân Mộ Hoa.
Chất lỏng trắng đục, mùi vị tanh nồng, Vân Mộ Hoa một hơi nuốt xuống.
“Bảo bối, hiện tại đến lượt anh giúp em.” Đỡ Vân Mộ Hoa đứng dậy, Âu Dương Thụy trượt xuống đối diện với hạ thân của đối phương, giúp cậu cởi quần. Anh một tay nắm lấy phân thân của cậu, dùng đầu lưỡi liếm liếm hôn hôn, sau đó một hơi ngậm vào, liên tục hết phun lại nuốt, một tay còn lại lướt lên ngực cậu, vuốt ve hai nhũ điểm nhỏ xinh.
Cơ thể Vân Mộ Hoa càng ngày càng nóng bỏng, hạ thể bị Âu Dương Thụy khiêu khích đến kiệt cùng. Cậu ngửa đầu ra sau, vô thức phát ra những tiếng rên đầy nức nở. Khóe miệng tràn ra dịch thể trắng đục mà Vân Mộ Hoa vừa mới xuất ra, Âu Dương Thụy nâng bắp đùi đối phương lên, vươn tay dò xét nơi tư ẩn nọ.
“A… Ưm…” Vân Mộ Hoa muốn khép chân lại để thoát khỏi tình trạng cực kỳ xấu hổ này, “Thụy… Thụy, đừng… đừng như vậy…”
Âu Dương Thụy duỗi đầu lưỡi liếm lên tiểu huyệt đang mấp máy hé mở của đối phương. Huyệt khẩu bị người bỡn cợt đến phi thường ẩm ướt và khó chịu khiến Vân Mộ Hoa rên rỉ không ngừng, “Thụy… đừng… a…”
Nhưng mà, mặc kệ người nào đó đang lên tiếng ngăn cản, Âu Dương Thụy vẫn tiếp tục động tác của mình, còn dùng đầu lưỡi loạn đảo vài vòng nhằm khiêu khích chọc ghẹo đối phương.