Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 85: Có mùi âm mưu




Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Âu Dương Thụy đích thân làm điểm tâm, sau đó kéo Vân Mộ Hoa rời giường, bắt cậu phải ăn cho bằng được.

Bất quá, cái giường này, đích thực là một người nào đó rất không cam tâm tình nguyện rời xa. Hiện tại cậu ta đang chìm trong mộng đẹp, cố gắng bổ sung thể lực đã bị hao mòn đêm qua.

Âu Dương Thụy bưng bữa sáng lên lầu, đặt ở đầu giường rồi mới ngồi xuống, nhìn Vân Mộ Hoa ăn bữa sáng do chính tay mình làm.

Vân Mộ Hoa ăn cực kỳ hưởng thụ. Thức ăn thơm ngon mềm ngọt, phi thường hợp miệng. Âu Dương Thụy ở bên cạnh cầm một miếng sandwich lên, vừa ăn vừa quan sát đối phương, ý cười trên môi càng ôn nhu không sao tả xiết.

Ăn sáng xong, Vân Mộ Hoa vào ngay chủ đề chính, “Anh định ở chỗ này bao lâu?”

“Không biết. Có thể rất lâu, mà cũng có thể rất nhanh. Có gì không ổn sao?”

“Đương nhiên không ổn!” Vân Mộ Hoa đề cao âm lượng, “Em còn chưa nghĩ đến việc sống chung như vợ chồng sớm thế này.” Cậu vừa mới ly hôn, giai đoạn này chính là thời kỳ độc thân quý giá, dù thế nào cũng phải chơi đùa một thời gian đã.

Âu Dương Thụy nghiêm túc gật gù, “Em thật vất vả mới ly hôn được, để đề phòng em lại sa chân lỡ bước lần nữa, anh nhất định phải để mắt đến em.”

“A, phải không?” Vân Mộ Hoa nhướn mày. Bất quá, cái gì gọi là sa chân lỡ bước hả? Bất chợt cậu lại nhớ tới đoạn đối thoại với Vân Mộ Âm vào đêm qua.

‘Chị, tại sao lại cho Âu Dương Thụy đến nơi này?’

‘Tại sao lại không thể? Anh ta khi dễ em sao? Chị liền giúp em xử lý.’

‘Không phải, chị đừng nghĩ lung tung! Không phải thế!’

Vân Mộ Âm bĩu môi, ‘Nhìn bộ dạng khẩn trương của em kìa, cho dù là có là vấn đề rất đáng xấu hổ đi chăng nữa, chị gái em cũng sẽ không nói ra ngoài đâu.’

‘Chị, chị lại nghĩ đi đâu rồi…?’

‘Em nói xem, người đàn ông tốt giống như Âu Dương Thụy, có đốt đèn cũng khó mà tìm được nha. Dâng lên tận miệng cho em, để em ngày ngày sống chung với anh ta, ăn điểm tâm do anh ta làm, em còn băn khoăn cái gì nữa?’

‘Bởi vì em cảm thấy có mùi âm mưu nha!’

Nhưng là, kể cả có âm mưu thật đi chăng nữa, Vân Mộ Âm làm sao có thể nói cho Vân Mộ Hoa biết được đây, ‘Sao? Có âm mưu hả?’ Dù có, còn không phải cũng là vì Vân Mộ Hoa sao? Bất quá, đạo lí này, hiển nhiên Vân Mộ Âm sẽ không nói cho em trai mình biết.

Vân Mộ Hoa rốt cục hết cách, chịu thua mà nhìn chị gái mình. Âu Dương Thụy quả nhiên lợi hại, thế mà có thể thuyết phục bà chị này giúp đỡ nhiều đến như vậy.

Âu Dương Thụy thấy người nọ rơi vào trầm tư, nghi hoặc hỏi, “Em đang nghĩ cái gì?”

“Không có gì. Em muốn ngủ tiếp.” Vân Mộ Hoa đặt lưng xuống liền chìm vào giấc ngủ ngay. Cậu phải tiếp tục dưỡng sức.

Trong phòng nhất thời im ắng trở lại, ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa chiếu vào, rọi thẳng lên thân thể đang cuộn người trong chăn của người nọ.

Nhưng mà Âu Dương Thụy vẫn chưa rời đi.

Vân Mộ Hoa mặc dù đang say ngủ nhưng vẫn cảm thấy có một ánh mắt rất mãnh liệt cứ đảo qua đảo lại trên người. Cậu trở mình một cái, định bụng ngủ tiếp, thế nhưng lại có một cái tay rất không an phận bất ngờ chụp thẳng lên vai.

Vân Mộ Hoa mở bừng đôi mắt, chỉ biết là Âu Dương Thụy đang quấy rầy giấc ngủ ngàn vàng của mình thôi.

Người nọ mỉm cười với cậu, “Đừng ngủ nữa, hôm nay em không phải phải đi làm, theo anh đến văn phòng luật sư đi.”

“Tại sao?” Vân Mộ Hoa có phần sửng sốt, mở mắt, mới phát hiện người kia đã sớm ăn diện một thân tây trang giày da lịch lãm rồi.

“Nhờ em đi theo giúp đỡ anh anh. Nếu có em ở ngay bên cạnh, anh làm việc cũng sẽ có động lực hơn.”

Vân Mộ Hoa rụt đầu vào chăn. Bên trong ấm áp như vậy, cậu căn bản không nỡ rời đi, “Không muốn cử động, mệt lắm.”

“Bây giờ mới mười rưỡi, em có thể ngủ đến mười hai giờ rồi mới đi theo anh.” Âu Dương Thụy cố gắng thuyết phục, “Gần đây anh rất bận, sự vụ ở sở văn phòng không có đủ người. Trước kia em đã từng học qua pháp luật, anh cảm thấy em có thể giúp đỡ cho anh.” Nhưng trên thực tế, Âu Dương Thụy chính là không chịu được cả ngày không nhìn thấy đối phương. Chung quy anh vẫn muốn cậu luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt của mình, bằng không sẽ phi thường bất an lo lắng. Khó khăn lắm mới theo đuổi được người ta, lại mất rất nhiều công sức để có thể bước chân vào Vân gia, anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là giữ chặt Vân Mộ Hoa bên người mới tốt.

Thế nhưng Vân Mộ Hoa làm sao biết được cái tâm tư quái dị này của anh, chẳng qua chỉ cho là đối phương thực sự rất bận, cho nên mới ép mình chạy tới giúp việc.

Vân mộ Hoa dụi mắt, nói, “Ừm, vậy được.”

Sau đó cậu ngủ thẳng đến 12 giờ rồi mới rời giường thay y phục. Nửa tiếng trôi qua, Vân Mộ Hoa một thân tây trang màu lam lịch sự bước xuống dưới lầu, có thể nói là muốn bao nhiêu chững chạc liền có bấy nhiêu.

Âu Dương Thụy liếc mắt một cái, lập tức cau mày, “Đổi lại quần áo ngày thường mà em thích mặc đi. Cũng không phải đi họp hội nghị.”

“Hả?” Vân Mộ Hoa nghĩ nghĩ một chút, vô cùng ủy khuất nói, “Nhưng mà ba quy định, đi ra ngoài làm việc phải ăn mặc đàng hoàng, nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của em…”

“Ngu ngốc, em đâu phải đến công ty nhà họ Vân, nhanh đi thay quần áo. Anh phát lương cho em là được.” Cùng lắm thì chính mình bỏ tiền túi mà nuôi bà xã nhà mình thôi.

“Vậy được.”

Vân Mộ Hoa về phòng thay đổi y phục, cảm thấy khá hơn rất nhiều. Vẫn là mặc thế này tương đối thoải mái hơn.

Sau khi cùng Âu Dương Thụy đến văn phòng luật sư, Vân Mộ Hoa bị ánh nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng làm cho kinh ngạc. Những ánh mắt này, hâm mộ có, ước ao có, mà buồn bực muộn phiền cũng có. Cậu và Âu Dương Thụy ngang nhiên đồng thời xuất hiện, đã thế lại công khai hơn trước, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Mặc dù người trong văn phòng không dám bàn tán cái gì trước mặt hai người bọn họ, thế nhưng ở sau lưng thì vẫn túm tụm mà to nhỏ với nhau, đúng là một đám người thích xen vào chuyện của người khác.

Âu Dương Thụy dẫn Vâm Mộ Hoa vào văn phòng, nói, “Em ngồi một lúc đi, làm cái gì cũng được. Anh đang bận nên đi trước, chờ một chút sẽ gọi em.”

“Không phải có việc sao?” Vân Mộ Hoa nghi hoặc hỏi.

“Ừ, đúng là có việc, nhưng mà anh còn chưa nghĩ ra việc cho em làm.” Âu Dương Thụy ăn ngay nói thật.

“…Vậy hiện tại anh nhanh chóng nghĩ ra đi…”

“Nghĩ không ra.”

“Nghĩ không ra là cái ý tứ gì?”

“Ý là trước tiên em cứ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đã.”

“…Vậy… Muốn em ngồi bao lâu đây?”

“Hẳn là không lâu lắm, đến hết giờ làm của anh là được rồi.”

“…” Lúc này, Vân Mộ Hoa đột nhiên có cảm giác mình đã bị người kia lừa gạt…