Vất vả nấu canh bổ nửa ngày thế nhưng vẫn bị Vân Mộ Hoa chán ghét, Âu Dương Thụy vì thế mà trưng ra vẻ mặt bất mãn, hung hăng nhìn thẳng về phía đối phương. Người này thậm chí không thèm nghĩ tới lý do vì sao anh lại phải cực khổ đến vậy?! Chẳng phải cũng bởi muốn lấy lòng ba của cậu, để ngày sau cả hai có thể vui vẻ hạnh phúc hay sao?!
“Em nói cho anh biết, cho dù anh muốn lấy lòng ba thì cũng không cần phải đầu độc em như vậy đi?” Vân Mộ Hoa xem thường liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó từ trên giường bệnh ngồi dậy.
“Chuyện này không phải đã kết thúc rồi sao? Như thế nào em còn nhắc lại mãi thế!” Âu Dương Thụy không chịu nổi việc Mộ Hoa cứ nhai đi nhai lại mãi một vấn đề. Mọi chuyện thuận lợi hơn so với những gì anh nghĩ nhiều lắm, đúng là ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng Vân baba cũng nguyện ý tiếp nhận anh rồi.
Kỳ thực, sau khi Vân Mộ Hoa từ trong mê man tỉnh lại, Vân baba chỉ nói duy nhất một câu ‘Chiếu cố Mộ Hoa cho tốt’, rồi liền rời đi. Thật ra, ‘bệnh’ của Vân Mộ Hoa căn bản không cần phải nằm viện, chẳng qua Âu Dương Thụy chuyện bé xé ra cho mới coi cậu như người lâm trọng bệnh mà thôi. Còn Vân baba cũng là một lòng lo lắng, thế nhưng chứng kiến Âu Dương Thụy quan tâm chăm sóc con trai cưng của mình như vậy thì cũng cảm thấy vui mừng. Bỗng nhiên ông cảm thấy con trai lớn không thể giữ trong nhà thêm được nữa, cho nên mới nói một câu kia.
Sự tình chuyển biến quá nhanh, quả thực rất giống như một màn hí kịch. Vân Mộ Hoa suýt chút nữa còn tưởng mình đã nghe nhầm, mất một hồi lâu mới kịp thời phản ứng. Âu Dương Thụy ở một bên thế nhưng lại cao hứng đến mức mơ hồ, tự hào mà cảm thán một câu, “Chén canh bổ này quả nhiên là thứ tốt.”
Vân Mộ Hoa đen mặt, lập tức dập tắt suy nghĩ trong đầu đối phương, nói, “Sau này không cho phép anh tiếp tục nấu loại canh độc giết người không đao này nữa!”
Âu Dương Thụy cười khổ, “Được rồi, được rồi, cùng lắm thì sau này anh không nấu nữa, như thế em đã hài lòng chưa? Thật là! Hiếm lắm mới có dịp anh xắn tay nấu nướng một lần mà em cứ…”
“Khoan đã, em hỏi anh, trước đó… ba em… còn nói thêm cái gì không?”
“Bảo anh phải đối đãi với em thật tốt, câu này có đủ không?” Nhe răng nở một nụ cười tươi rói, Âu Dương Thụy bất chợt nhích tới áp sát vào thân thể Vân Mộ Hoa, để chóp mũi cọ nhẹ lên gò má cậu, “Em có tin ba em sẽ lập tức nhận anh làm con rể hay không?” Chuyện này cũng không phải tùy tiện nói chơi, anh chính là đang vô cùng nghiêm túc.
Đây là một câu nghi vấn, thế nhưng nó lại không mang tới cho Vân Mộ Hoa cảm giác người kia đang hỏi mình, trái lại Âu Dương Thụy tựa hồ như chắc chắn khẳng định rằng ‘Anh nhất định sẽ là người đàn ông của đời em’ vậy.
Vân Mộ Hoa nuốt nước miếng, đáp, “Thực ra chúng ta cũng không cần phải tiến nhanh như vậy, anh nói có đúng không… Anh vẫn còn trẻ… Em cũng thế…”
Âu Dương Thụy hừ một tiếng ôm chặt người nọ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Anh đối với em thật lòng thật dạ như vậy, si tâm cuồng dại như vậy, ấy vậy mà em còn ra sức khước từ?” Để xem sau khi Vân baba thừa nhận, người này còn có lý do để gì cự tuyệt anh đây? Đúng vậy, anh chính là muốn nhanh chóng kết hôn với cậu.
Nghe đối phương hỏi vậy, Vân Mộ Hoa cũng không trả lời. Nói nhiều vô nghĩa, chẳng bằng im lặng còn hơn. Vì thế, cậu một lần nữa ủ rũ nằm vật xuống giường bệnh, bắt đầu xoắn xuýt về vấn đề ai gả – ai cưới đây…
“Im lặng chính là đồng ý nha! Còn nữa, bộ dáng tâm không cam tình không nguyện này của em là đang bày ra để cho ai nhìn hả? Nếu bị ba của em thấy được, ông lại tưởng rằng anh bắt nạt em. Anh nói, em cũng đừng phá hủy hình tượng của anh trong mắt ba chứ.” Vất vả lắm công cuộc cách mạng của Âu Dương Thụy mới thành công, vì thế anh liền bất mãn mà thao thao bất tuyệt.
“Việc do trời định, ai cũng không thay đổi được, anh có biện pháp khiến cho ba lúc nào cũng vừa lòng thỏa ý hay không mới là vấn đề.” Vân Mộ Hoa hắt cho đối phương một gáo nước lạnh.
Những lời vừa rồi cậu nói đương nhiên là có nguyên nhân. Ba của cậu là người kỹ tính và hay bắt bẻ, cho dù hôm nay nhìn thuận mắt, thế nhưng ngày mai bỗng nhiên có thể cảm thấy chướng mắt, thậm chí ngày mốt còn có thể phát triển thành không hài lòng. Cậu dám đánh cuộc, Âu Dương Thụy tuyệt đối không thể làm cho ba hài lòng tới tận thời khắc sau cùng được.
“Nói vậy cũng không sai, bất quá anh không sợ!” Âu Dương Thụy tràn đầy tự tin nói. Cùng lắm từ nay về sau anh sẽ bắt đầu một chiến dịch mới trong kế hoạch lấy lòng ba vợ thôi. Anh cũng dám đánh cuộc với Vân Mộ Hoa, rằng anh nhất định sẽ giành được tất cả hảo cảm của nhạc phụ đại nhân, sau đó thuận lợi rước Vân Mộ Hoa về nhà…