Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 70: Ánh mắt mang đầy sát khí




Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo lên.

“Ai đó”? Vân Mộ Hoa tức giận bắt máy.

“Mộ Hoa, sao ngữ khí lại kém như vậy?”

“Anh đã xem tạp chí chưa?”

“Xem rồi. Có chuyện gì sao?”

“Anh nói thử xem?”

“Ha ha... Người khác thích nghĩ sao thì nói vậy, chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản, em nói có đúng không? Tờ báo này cũng là lúc anh làm xong việc ở văn phòng mới nhìn đến, chuyện này chút nữa bàn sau, anh tới đón em như cũ nhé.”

“Năm giờ đi, hôm nay em không tăng ca.”

“Được.”

Âm nhạc du dương trầm bổng trong nhà hàng làm dịu bớt tâm tình của Vân Mộ Hoa, chỉ là nhà hàng này tựa hồ có chút quen thuộc, hình như là nơi yêu thích của Tô Hàm?

Vân Mộ Hoa cùng Âu Dương Thụy đi vào nhà hàng. Anh ta chọn một nhà hàng ở ngay khu trung tâm, tuy rằng không có quá nhiều thực khách nhưng vị trí của nó thực dễ làm người ta chú ý.

“Tiên sinh, ngài muốn gọi món gì ạ?” Phục vụ đứng ở một bên hỏi.

Âu Dương Thụy mở ra thực đơn, chọn hai phần thịt bò bít tết.

“Chuyện trên tạp chí hôm nay là thế nào?”

“Mộ Hoa, trên đời này không có gió nào mà không lọt qua tường.” Nói xong, Âu DươngThụy đột nhiên đứng dậy đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh cậu.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Mộ Hoa khó hiểu nhìn anh.

“Ừm…” Âu Dương Thụy hơi nghiêng người dựa sát vào người bên cạnh, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà nhanh chóng hôn xuống bờ môi của đối phương.

“Đừng...” Vân Mộ Hoa thoáng cái ngây ngẩn cả người. Tại nơi đầu sóng ngọn gió như thế này, cậu có thể bình tĩnh mà im lặng được sao? “Anh… Anh sao có thể như vậy…” Vân Mộ Hoa mới vừa vươn tay định đẩy người thì Âu Dương Thụy đã nhanh chóng rời môi.

Nụ hôn vừa chấm dứt, đúng như Vân Mộ Hoa suy đoán, bọn họ đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong nhà hàng, chắc chắn tất cả những người ở đây đều chứng kiến hết một màn này.

Thấy vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy trái lại hết sức thản nhiên nhìn cậu, “Chuyện của chúng ta sớm muộn gì cũng bị người khác biết được, sớm một ngày hay chậm một ngày đều như nhau cả thôi.”

Sao? Vân Mộ Hoa vẫn chưa hiểu.

“Bật mí với em một chuyện, Tô Hàm cũng đang có mặt trong nhà hàng này.”

“Cái gì? Cô ta thấy rồi?” Vân Mộ Hoa vô cùng kinh ngạc.

“Hẳn là thấy rồi. Chỉ cần cô ta không phải người mù thì chắc chắn sẽ thấy.”

“Vì sao anh muốn cho cô ta chứng kiến cảnh này?”

“Để cho cô ta hết hy vọng.”

“Một cái hôn đơn giản như vậy có thể khiến cho cô ta hết hi vọng sao? Anh xác định?” Vân Mộ Hoa nghi ngờ hỏi.

“Nếu anh là em thì tuyệt đối không thành vấn đề.” Âu Dương Thụy chắc chắn nói.

“Phải không?”

Trong lòng Vân Mộ Hoa vẫn có chút mơ hồ, còn kèm theo vài phần lo lắng. Có lẽ là do một ánh mắt ở chỗ không xa nào đó làm người ta cảm thấy như ngồi trên bàn chông, hoặc cũng có thể là do tự bản thân cậu bồn chồn lo lắng. Dù sao thì cậu vẫn cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu.

Quả nhiên…

Năm phút sau, thanh âm ‘cồm cộp’ của giày cao gót nện trên sàn nhà dần dần từng bước vang lên bên tai cậu.

“Thật trùng hợp, anh cũng đến đây ăn cơm sao?”

“Tô tiểu thư.” Âu Dương Thụy ngẩng đầu nhìn về phía cô nàng.

Tô Hàm trực tiếp nhìn sang một đống thu lu ngồi bên cạnh Âu Dương Thụy, phi thường không khách khí nói, “Thụy, không phải anh rất bận sao? Sao còn có thời gian tới đây dùng cơm?”

“Mộ Hoa là người tôi yêu, dù có bận rộn hơn nữa tôi cũng sẽ dành thời gian đi cùng em ấy.” Âu Dương Thụy nhẹ nhàng nói.

Vẻ mặt Tô Hàm có phần xấu hổ, ánh mắt sắc bén trừng trừng bắn phá về phía Vân Mộ Hoa, khiến cho cậu đột nhiên cảm thấy dưới ghế như mọc lên gai nhọn, ngồi đến thực không dễ chịu. Nhưng Vân Mộ Hoa cũng không chịu yếu thế mà giương mắt lên trừng lại Tô Hàm.

Ánh mắt này của cậu tràn đầy sát khí. Ai sợ ai nào! Trừng thì trừng thôi!

Tô Hàm ngẩn người.

Vân Mộ Hoa tự cảm thấy biểu tình trên mặt mình rất đỗi bình thường, “Cô nhìn tôi làm gì?”

“Anh....” Tô Hàm thốt ra một tiếng, sau đó ngưng bặt.

Âu Dương Thụy thấy thế, nhếch môi khẽ cười.

“Cười cái gì?” Vân Mộ Hoa nhướng mày.

Âu Dương Thụy nói, “Hình như có chút sát khí.”

“Ai cho anh tùy tiện câu dẫn người khác?” Vân Mộ Hoa vặn lại.

“Con mắt nào của em thấy anh câu dẫn người khác?” Âu Dương Thụy buồn cười hỏi.

“Thế cô ta là cái gì?” Vân Mộ Hoa không chút khách khí nói, rất có dáng vẻ cún con bảo vệ lãnh thổ của mình, tư thế như thể sẵn sàng đánh đuổi hồ ly tinh.

“Là tự cô ta cứ muốn bám lấy anh.” Âu Dương Thụy nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Hừ....”

Vẻ mặt Âu Dương Thụy mang theo chút biểu tình của người vô tội. Anh nói với Tô Hàm, “Cô xem, tôi cùng người yêu đang dùng cơm, phiền cô có thể đừng quậy ở chỗ này nữa hay không?”

Dây thần kinh trong đầu Tô hàm đứt ‘phựt’ một tiếng, vẻ mặt tức giận vô cùng.

Vân Mộ Hoa chăm chú nhìn Âu Dương Thụy, nhìn thật lâu, giống như muốn từ trong ánh mắt hoàn toàn bình thản của anh ta tìm ra một tia gợn sóng.

Âu Dương Thụy ném cho cậu ánh mắt ý bảo không có việc gì, sau đó cúi đầu dùng cơm, không đả động gì đến cô gái đang đứng một bên nữa.

Vân Mộ Hoa phát hiện Âu Dương Thụy ăn đến là chăm chú. Đúng lúc này, cậu lại cảm thấy có một bàn tay vòng qua vai mình..

Âu Dương Thụy hơi dùng sức, không thèm để ý đến việc Tô Hàm đang ở đây mà tự nhiên ôm chặt lấy Vân Mộ Hoa. Dùng âm lượng đủ để cả ba người có thể nghe được, anh hỏi, “Ăn cơm xong chúng ta đi xem phim không?”

Tức thì Vân Mộ Hoa bị Tô Hàm nhìn chòng chọc mà nảy sinh vài phần ủy khuất, “Thế nhưng cô ta dường như rất muốn đi cùng anh.”

“Không sao. Nếu các anh còn có việc, tôi đây không quấy rầy.” Tô Hàm liếc mắt nhìn bọn họ, bỏ về bàn của mình.

Âu Dương Thụy xem như không hay không biết, vẫn điềm nhiên ăn thịt bò bít tết của mình. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng vì sự xuất hiện của người phụ nữ này mà mất đi hứng thú ăn uống.

Chờ sau khi cô ta đi xa, Vân Mộ Hoa nhìn Âu Dương Thụy nói, “Nói thật đi.”

Âu Dương Thụy chậm rãi nhếch đôi mày kiếm, “Nói thật cái gì?”

“Rốt cuộc anh có chủ ý gì?”

“Chỉ là anh muốn lợi dụng thời thế thôi.” Anh đưa Vân Mộ Hoa tới đây chính là có ý cho Tô Hàm tình cờ nhìn thấy. “Để Tô Hàm chính miệng nói cho ba mẹ em biết không phải là rất tốt sao?”

“Còn cần thiết không? Tạp chí kia cũng đã tung ra đủ loại tin tức bát quái rồi.”

Vân Mộ Hoa chán nản, bất đắc dĩ lắc đầu. Có rất nhiều chuyện không thể chỉ dùng vài ba câu nói đơn đơn giản là có thể thay đổi. Cậu có một loại dự cảm, rằng con đường của cậu và Âu Dương Thụy đã chọn sẽ không thuận lợi như thế đâu.

Đang ăn, Vân Mộ Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy không chớp mắt, “Nói thật đi, rốt cuộc là anh có tính toán gì cho ngày sau?”

Âu Dương Thụy ngả bài với Tô Hàm như vậy, xem ra trong lòng đã có quyết định, nhưng dù sao Vân Mộ Hoa cũng không tin ba mẹ sẽ đồng ý tác hợp cho hai người bọn họ.

Vân Mộ Hoa cắn dĩa, liên tục suy nghĩ.

Âu Dương Thụy nghiêm túc chậm rãi nói, “Anh với chị em đã bàn bạc xong xuôi rồi. Anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Chúng ta đi Mỹ, làm giấy đăng ký kết hôn, sau đó nuôi em béo lên một chút.”

“Khi nào?” Vân Mộ Hoa có phần lơ mơ, tức giận nói, “Anh lại cùng chị em bí mật thông đồng?”

Buông dao dĩa xuống, Vân Mộ Hoa đứng dậy bỏ đi. Hai người kia khi nào thì có thể sửa được cái tật xấu thích lừa gạt dắt mũi người khác này chứ?

“Việc này là chủ ý do chị em đề xuất.” Âu Dương Thụy đứng dậy đuổi theo Vân Mộ Hoa. Thấy người nọ nhíu mày, anh có thể khẳng định chắc chắn cậu ta đang tức giận, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của ba anh.” Nói xong, Âu Dương Thụy cũng không định buông tay, một lần nữa kéo người nọ về lại chỗ ngồi.

Vân Mộ Hoa thử giãy giụa ý đồ né tránh, nhưng khí lực của cậu nhỏ hơn so với Âu Dương Thụy rất nhiều, cố gắng như thế nào cũng không thoát ra được.

Âu Dương Thụy vươn tay day day mi tâm của Vân Mộ Hoa. Anh không thích nhìn thấy bộ dáng người này cau có, “Không được phép nhíu mày.”

“Ai cần anh lo, em thích cau mày vậy đó!”

Hiện tại bầu không khí có phần bất ổn. Vân Mộ Hoa đã chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng cãi nhau với Âu Dương Thụy. Mà bà chị kia của cậu cũng hơi quá đáng, đã tính kế cậu không biết bao nhiêu lần rồi!