Đàn ông bộ dáng đẹp trai anh tuấn quả nhiên là một tai họa, tỉ như Âu Dương Thụy vậy. Anh là một loại thuốc phiện đối với tất cả phụ nữ trên đời. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, trong đầu Vân Mộ Hoa đều sẽ nảy ra một câu cảm thán như vậy.
Lúc còn cách công ty một trăm mét, Vân Mộ Hoa bất chợt nói: “Được rồi, anh không cần tiễn em nữa.” Cậu không muốn bị người trong công ty nhìn thấy cái gì, cũng không muốn rước lấy mấy lời đàm tiếu chẳng ra đâu vào đâu.
“Được, vậy em cẩn thận một chút.” Nói xong, Âu Dương Thụy vươn tay kéo người lại, dành cho cậu một nụ hôn mãnh liệt. Vân Mộ Hoa bị hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại tiếp nhận cử chỉ ngọt ngào của đối phương, thỏa mãn những cảm xúc mạnh mẽ trong lòng anh.
Mãi cho đến khi có tiếng than phiền bàn tán của người bên cạnh truyền tới, Âu Dương Thụy mới buông người trong ngực ra.
“Tan sở anh đến đón em.” Trước khi Vân Mộ Hoa rời đi, Âu Dương Thụy nói một câu như vậy.
”Ừ, được.”
“Ngoan, anh sẽ tới đúng giờ.” Nói xong anh ta lại giở trò đùa giỡn, hôn trộm một cái nữa.
Chỉ cần rảnh rỗi, Âu Dương Thụy liền ở bên cậu như hình với bóng, bất quá phần lớn đều là Âu Dương Thụy chủ động tới tìm, tựa như một miếng kẹo cao su bám dính lấy cậu không chịu rời.
Khó khăn lắm mới quen dần với việc ở bên cạnh Âu Dương Thụy, nhưng Âu Dương Thụy kia cứ hở một cái là gọi ‘bảo bối’, khiến cậu xấu hổ vô cùng.
Vân Mộ Hoa dần dần hiểu được Âu Dương Thụy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Vừa vào phòng làm việc, Vân Mộ Hoa liền thấy một đống văn kiện đặt sẵn trên bàn, cũng không biết nên xem phần văn kiện nào trước tiên.
Ai, sao có nhiều việc chưa làm xong như thế? Vân Mộ Hoa thở dài, phát hiện mình đang có thiên hướng trở thành kẻ cuồng công việc.
Không, cậu không thể nào là kẻ cuồng công việc đâu! Tuy nói như thế nhưng Vân Mộ Hoa vẫn cầm lên một phần văn kiện, không hiểu sao nhìn một hồi lại nghĩ đến Âu Dương Thụy.
Vân Mộ Hoa cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho người kia, nhưng bọn họ vừa mới chia tay ở công công ty chưa đến vài phút, vẫn là không nhắn thì hơn. Vì thế cậu lại bắt đầu xem văn kiện.
Thế nhưng nửa giờ sau, khi thư ký Hoàng đem một xấp văn kiện khác vào, Vân Mộ Hoa liền nhịn không nổi nữa. Bọn họ không phát hiện cậu đang rất bận sao? Như thế nào lại liên tục mang văn kiện tới đây?
Vân Mộ Hoa cầm điện thoại lên, quay sang than phiền với người nào đó.
“Em tức chết mất, thật là phiền.”
“Bảo bối, phiền cái gì thế?”
”Chỗ nào cũng phiền.” Vân Mộ hoa sắp phát điên rồi.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ôi, có quá nhiều văn kiện nha. “Đầu em choáng váng, mắt em hoa.”
“Khó chịu lắm sao? Có nặng lắm không?”
“Thật khó chịu muốn chết, anh có rảnh hay không, qua đây một chuyến đi.”
“Anh mới đưa em tới công ty hơn nửa tiếng đồng hồ, vậy mà đã nhớ anh rồi sao?”
“Ừ ừ ừ.” Cậu hùa theo mà gật đầu, nói: “Đúng vậy, cho nên anh mau tới đi.” Mau tới giúp em xem văn kiện, em thực sự sắp ngất đến nơi rồi.
Cúp điện thoại, Vân Mộ Hoa cầm lấy đống văn kiện trên bàn xếp thành một ngọn núi nhỏ. Làm xong, cậu nhìn đồng hồ. Còn chưa tới giờ trưa, vẫn sớm, xem phim một lúc chắc không sao, nhân tiện chờ Âu Dương Thụy quay lại đây luôn.
Vân Mộ Hoa mở Internet tìm các trang chiếu phim online, lướt qua những phim mới nhất.
Đúng lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, theo đó là một loạt tiếng bước chân.
“Vừa tới văn phòng, ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị em gọi đến đây.”
Vân Mộ Hoa đang xem một bộ phim hay, thấy Âu Dương Thụy đến thì chỉ chỉ vô bàn trà, ý báo anh ta ngồi xuống bên kia.
Âu Dương Thụy đi tới bên cạnh cậu, tò mò nhìn thử người này rốt cuộc đang xem cái gì.
“Em đang rảnh?” Đang ở chỗ làm lại đi xem phim?
Vân Mộ hoa nhấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Anh giúp em xem văn kiện đi? Hôm nay em hơi chóng mặt.”
“Xem văn kiện?” Âu Dương Thụy có chút sửng sốt, sau đó vươn tay bóp bóp khuôn mặt của Vân Mộ Hoa: “Em kêu anh tới là để giúp em xem văn kiện?”
“Đúng vậy.” Vân Mộ Hoa rất không có lương tâm mà gật đầu một cái: “Nhanh đi, em còn chưa xem phim xong, văn kiện phải được hoàn thiện trước giờ tan sở.”
Âu Dương Thụy nheo mắt lại, vẻ mặt có chút không cam lòng, đây là chuyện gì?
Vân Mộ Hoa thấy anh ta đứng bên cạnh mình vẻ mặt u mê không hiểu, giả vờ nheo mắt lại: “Sao vậy? Anh không muốn sao?”
“Không, chỉ là hơi mất hứng.” Âu Dương Thụy thành thật trả lời.
“Được, sau này em không gọi anh tới nữa.” Vân Mộ Hoa rất có khí thế nó ra một câu như vậy, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cười trộm. Sau này cũng không để anh ta lên phòng làm việc của mình nữa, anh ta có thể nhịn được sao?
Chờ thật lâu, thấy Âu Dương Thụy bên cạnh dường như vẫn bất động thanh sắc, Vân Mộ Hoa liền hơi quay đầu qua chỗ khác liếc một cái, nói với anh ta: “Anh xem, baba giao cho em nhiều văn kiện như vậy, một mình em làm sao xử lý hết? Đến lúc đó, chẳng phải công việc sẽ chất thành núi, cái nọ dồn lên cái kia sao?”
“Hừ.” Đáp lại cậu chính là một tiếng hừ nhẹ của Âu Dương Thụy.
Vân Mộ Hoa ôm lấy cánh tay anh, đáng thương nói: “Anh cũng biết lúc còn đi học, thành tích của em không được tốt lắm đúng không? Em ghét nhất là phải làm nhiều việc như vầy.” Vân Mộ Hoa tiếp tục ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thụy, giở trò làm nũng: “Em không cố ý mà, anh đừng giận chuyện em lừa anh đến đây nữa.”
“Hừ.” Âu Dương Thụy vẫn hừ nhẹ như cũ.
“Khụ, cùng lắm sau này cho anh giấy phép đặc biệt, anh có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của em, được không?”
“Thật không?” Âu Dương Thụy hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là thật, so với ngọc trai Nam Hải còn thật hơn (*).”
(*) Cái này đơn giản là 1 kiểu so sánh, kiểu như ‘còn thật hơn vàng’ vậy đó.
Ai ngờ nghe cậu nói xong, Âu Dương Thụy cười to: “Em nói rồi thì không được đổi ý nha!”
Vân Mộ Hoa lúc đó mới biết mình đã bị gạt, người này căn bản không hề tức giận!
Ô… Thực sự là ủy khuất mà… Lẽ nào hiện tại kiểu mẫu đàn ông xấu xa như thế này lại được ưa thích sao?
Âu Dương Thụy cưng chiều xoa đầu cậu, ngồi vào bàn trà, bắt đầu xem văn kiện.
Vân Mộ Hoa lại gõ máy tính, xem vài tập phim trên mạng, làm việc như vậy mới là thích nhất nha. Thời điểm bận rộn không có Âu Dương Thụy tới giúp, cậu căn bản không cách nào thư giãn được.
Xem xong bộ phim, Vân Mộ Hoa rất nhanh đã chọn được một bộ khác, hai mắt sáng lên, dĩ nhiên cũng sẽ không quấy rầy Âu Dương Thụy xem văn kiện. Nhưng mà bộ dáng yên ổn thoải mái của người nào đó thật khiến Âu Dương Thụy khó chịu.
Vân Mộ Hoa một chút cũng không phát hiện ánh mắt Âu Dương Thụy nhìn cậu càng ngày càng bất mãn.
Âu Dương Thụy cố tình trầm giọng ho khan một tiếng, gây ra chút tiếng động khiến Vân Mộ Hoa chú ý.
“Làm sao vậy?” Vân Mộ Hoa tức khắc quan tâm hỏi han.
“Không có gì, chỉ là ngồi hoài khiến thắt lưng có phần đau nhức.” Âu Dương Thụy đặt phần văn kiện xuống, xoa xoa vùng eo, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi: “Bảo bối, em tới giúp anh đấm lưng đi.”
Vân Mộ hoa lưu luyến không muốn rời màn hình máy tính, lướt tầm mắt qua thời lượng của bộ phim: “Một lát em qua, phim sắp kết thúc rồi.”
“Bảo bối à, tại sao chưa bao giờ em coi anh là ông xã em vậy? Anh không quản nhọc nhằn phục vụ em, ngậm đắng nuốt cay, cái gì cũng đều giúp em làm, còn em thì cứ lạnh nhạt như vậy, anh sẽ mất hết động lực nha.”
Vân Mộ Hoa uống một ngụm cà phê, mập mờ trả lời: “Gọi Thụy là tốt rồi, sao em phải gọi anh là ông xã?” Nói xong, cậu nhịn không được mà liếc mắt nhìn đối phương một cái. Vân Mộ Hoa cậu không cần thỏa mãn thứ tâm lý biến thái của anh ta đâu.
Âu Dương Thụy thoáng cái đứng lên, không hài lòng nói: “Sao lại không thể gọi anh là ông xã? Em xem, em với anh mỗi ngày đều vận động thân mật như ‘vợ chồng’, cái gì cũng đã làm cả rồi, em còn ngại gọi một tiếng sao?”
Vân Mộ Hoa chật vật nuốt ngụm cà phê xuống cổ họng, thiếu chút nữa phát sặc: “Thụy, cái em muốn nói không phải chuyện làm tình!” Tên này thật không biết xấu hổ!
Nghe xong, Âu Dương Thụy vươn tay, khoe ra chiếc nhẫn kim cương chói lóa ở ngón áp út, quơ quơ trước mặt đối phương: “Đây không phải là nhẫn đính hôn sao?”
”Đính hôn chứ chưa phải kết hôn nha!” Hai chuyện này căn bản khác nhau.
Âu Dương Thụy lắc lắc đầu: “Em là đang đòi anh cho em một danh phận nên muốn vội vã kết hôn sao?”
”Em mặc kệ, em chính là không muốn dùng cái danh hiệu buồn nôn đó.”
“Ngoan, phải gọi anh là ông xã.”
“Gọi Thụy thôi.”
“Bé cưng, gọi ông xã đi~”
“Gọi Thụy thôi.”
“Bảo bối, gọi ông xã đi~”
“Thụy, Thụy, Thụy…”
“Gọi là ông xã!” Âu Dương Thụy kiên quyết nói, sau đó bất thình lình đi đến bên cạnh Vân Mộ Hoa, khẽ xoa đầu cậu, “Ngoan nào, bã xã~”
Vân Mộ Hoa còn không kịp phản ứng, Âu Dương Thụy đã đem nửa phần văn kiện để lên bàn cậu.
“Đúng rồi, bà xã, những thứ này đã xem xong hết rồi, thấy ông xã em lợi hại chưa?”
Vân Mộ Hoa liếc nhìn đồng hồ, lúc này vừa vặn đến buổi trưa. Cậu lật mở văn kiện xem qua xét lại, tiếp đó trợn mắt há mồm. Những thứ này đúng là anh ta đã xem xong hết rồi, tốc độ như vậy cũng thực quá nhanh đi?
“Sao vậy? Hử?” Âu Dương Thụy liếc mắt nhìn đống văn kiện còn lại trên bàn trà, nhún vai nói: “Những cái còn lại chút nữa sẽ coi tiếp.”
”Ừ… Lợi hại…” Bội phục… Bội phục cực kỳ, gọi Âu Dương Thụy đến đây trợ giúp quả là một lựa chọn sáng suốt.
“Cái gì lợi hại?” Âu Dương Thụy giả bộ ngây ngô hỏi: “Biết ông xã em lợi hại thế nào chưa?
“Ừ ừ ừ…” Vân Mộ Hoa liên tục gật đầu, nghe lời anh ta, ngơ ngác tiếp lời: “Ông xã thật lợi hại…”
“Ngoan… cuối cùng cũng đã biết gọi một tiếng ông xã rồi sao?”
Phụt… Cậu vừa nói cái gì vậy? Ông xã….? Rõ ràng ván bài này Âu Dương Thụy thắng, Vân Mộ Hoa lại bị người kia lừa gạt nữa rồi.
Vân Mộ Hoa cuối cùng cũng phản ứng kịp. Mình lại bị Âu Dương Thụy chiếm tiện nghi rồi!!!