Mỗi lần Âu Dương Thụy tiến vào đều khiến cho Vân Mộ Hoa bật ra những thanh âm rên rỉ cao vút. Anh xấu xa đùa bỡn phân thân của đối phương, khi vuốt đến tận gốc thì lại dùng sức bóp chặt, ý đồ không cho người nọ phát tiết ra.
“A…” Vân Mộ Hoa liều mạng lắc đầu giãy dụa, “Thụy… Thụy, buông ra… a…a… buông tay…” Ngón tay người nọ đang gắt gao ngăn chặn luồng khoái cảm hừng hực dâng lên trong cơ thể cậu, một thứ khát khao tràn đầy nhục dục không thể khống chế cứ như vậy mãnh liệt tuôn trào. Hai bắp đùi đang quấn tại vòng eo đối phương của Vân Mộ Hoa nhịn không được mà bắt đầu run rẩy, dẫn đến da thịt ở huyệt khẩu cũng co rút liên hồi.
Dục vọng của Vân Mộ Hoa bị áp chế, cảm giác khó mà nhẫn nhịn khiến cho vách tràng mỗi lúc một co thắt dữ dội hơn. Âu Dương Thụy còn chưa kịp rút phân thân ra bên ngoài đã bị hậu huyệt của Vân Mộ Hoa hút chặt lấy, nhất quyết không chịu buông tha. Lúc này Âu Dương Thụy không thể không buông ra bàn tay đang đùa bỡn tính khí của đối phương, tự nắm lấy gốc phân thân của mình rồi mạnh mẽ rút ra. côn th*t mị sắc dị thường quyến rũ trượt ra bên ngoài tiểu huyệt, kéo theo không biết bao nhiêu dịch thể dâm mỹ ồ ạt tràn ra.
“A a…” Mất đi sự chống đỡ phía sau lưng, Vân Mộ Hoa mất thăng bằng, cả người ngã sấp xuống giường.
Âu Dương Thụy lật người đối phương lại, một lần nữa tiến vào từ phía chính diện. Cửa huyệt mềm mại dễ dàng nuốt trọn tính khí của anh.
Vân Mộ Hoa lúc này đã xụi lơ, hoàn toàn không còn hơi sức mà phản kháng, nhưng chưa kịp nghỉ xả hơi đã lại chìm sâu vào khoái cảm khiến người ta mê muội mất rồi. Da thịt bị dâm dịch và mồ hôi quyện vào nhau làm cho ướt nhẹp, tiếng va chạm ướt át hòa lẫn với những thanh âm rên rỉ cao vút cứ thế tràn ra vang vọng khắp cả căn phòng.
Hai chân Vân Mộ Hoa không chút e dè mà mở rộng để Âu Dương Thụy có thể tiến vào dễ dàng hơn. Âu Dương Thụy vươn một cánh tay ôm lấy bả vai đối phương, kéo sát đối phương lại, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Dùng môi mình cướp đoạt đi hô hấp của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy bá đạo nhấn chìm tất cả những tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi người nọ. Đầu lưỡi hai người triền miên quấn lấy nhau, cứ thế liên tục càn quét chiếm đánh từng tấc từng tấc da thịt ấm áp bên trong khoang miệng đối phương.
Mà bộ vị mật hợp thì càng lúc càng mềm mại. “Ưm…” Ý thức vốn đã không còn sót lại được bao nhiêu của Vân Mộ Hoa lúc này lại bị nụ hôn của Âu Dương Thụy làm cho thiếu dưỡng khí mà mỗi lúc một trở nên mịt mờ, ngay cả cảm giác cự vật thô to không ngừng rút ra xuyên vào bên trong hậu huyệt cũng hóa thành một mảnh tê dại lạ thường.
Cơn sóng triều sắc dục điên cuồng càn quét qua cả thân lẫn tâm bọn họ. Khi Vân Mộ Hoa một lần nữa đạt tới cao trào, thân thể cậu không ngừng co giật, từng đợt dịch thể trắng đục cứ thế phun lên bàn tay của đối phương.
“Ha… Thụy…” Vân Mộ Hoa thoải mái nằm trên giường, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống, hô hấp rối loạn hổn hển một hồi. Hậu huyệt vẫn đang ngậm chặt phân thân của người kia vô cùng phối hợp với động tác của đối phương mà co rút cắn nuốt.
“… Mộ Hoa…” Âu Dương Thụy tăng nhanh tốc độ đẩy đưa, khe khẽ gọi tên người nọ, đồng thời bụng dưới cũng cố tình áp xuống cọ sát lên phân thân lúc này đã mềm nhũn của đối phương.
“Ưm?” Ý thức của Vân Mộ Hoa dường như bị tiếng gọi của Âu Dương Thụy kéo tỉnh trở lại một chút. Cậu khẽ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy nụ cười hết sức ôn nhu của đối phương.
“Ha ha… Anh còn cho rằng em đã hôn mê rồi…” Âu Dương Thụy hôn lên đôi môi cậu, làn môi bởi vì dính chút nước bọt mà lộ ra một tia yêu diễm lạ thường. “Còn nữa, bảo bối, anh vẫn còn ở bên trong em, chưa rút ra đâu.” Nói xong, Âu Dương Thụy lại dùng sức thúc vào nơi sâu tận cùng kia một cái, đồng thời kéo tay Vân Mộ Hoa đặt xuống nơi mật hợp, nói, “Mộ Hoa, chỗ này của anh bị em kẹp đến là chặt nha~”
Khoái cảm cuồng nhiệt biến thành một cảm giác sung sướng và thỏa mãn tràn đầy, tựa hồ như muốn che mờ tất thảy lý trí của cậu. Mãi cho đến khi Âu Dương thụy xuất tinh, bên trong Vân Mộ Hoa cũng được lấp đầy, hai người mới sức cùng lực kiệt mà ngã vật xuống giường nghỉ ngơi.
Âu Dương Thụy véo véo cái mũi của Vân Mộ Hoa, cưng chiều nói, “Cơ thể em yêu thích anh như thế, còn nói muốn bỏ trốn? Em chắc chắn không thể rời khỏi anh đâu.”
“Không phải!” Vân Mộ Hoa làu bàu đẩy tay anh ta ra.
Âu Dương Thụy tựa như thề hứa, nói, “Anh đảm bảo lần này chỉ có em vứt bỏ anh.”
“Không quan tâm anh!” Vừa nhớ tới chuyện lúc nãy bản thân chẳng biết đến thể diện mà chủ động cùng Âu Dương Thụy hoan ái, Vân Mộ Hoa liền xấu hổ, nhắm mắt chui tọt vào trong chăn.
“Bảo bối, sao vậy? Ban nãy em còn nhiệt tình đến mức liên tục gọi tên anh nha.” Âu Dương thụy lộ ra nụ cười đặc biệt đẹp trai, làm bộ bất mãn nói.
“Nói bậy! Nói bậy! Anh nghe nhầm rồi!” Mặt mũi Vân Mộ Hoa thoáng chốc đỏ bừng. Tối nay cậu lại bị Âu Dương Thụy ăn mấy lượt. Thế này mà còn muốn chạy, chạy ngược trở lại hay sao? Kỳ thực, ở lại bên cạnh Âu Dương Thụy cũng không phải là quá khó chịu.
“Em vui, em buồn, em khó chịu, em cười, em nói, tất cả những bộ dạng cử chỉ của em đều in hằn thật sâu trong tâm trí của anh. Ngoại trừ em ra, tình huống như vậy từ trước đến nay đều chưa từng phát sinh. Cả cuộc đời này, anh chưa từng nhớ một người nào nhiều đến như vậy.”
“Thật sự nhớ tôi nhiều như thế sao?” Vân Mộ Hoa bởi vì một câu nói kia mà đáy lòng bất chợt cảm thấy ngọt ngào.
“Ừ. Khoảng thời gian không nhìn thấy em thì rất nhớ em, mà khi có thể gặp lại em rồi cũng vẫn nhớ em, từng giây từng phút đều nghĩ tới em.”
“Còn gì nữa?” Vân Mộ Hoa tiếp tục hỏi, mong muốn có thể nghe được nhiều lời bày tỏ của đối phương hơn.
“Còn, mỗi lần làm tình cũng đều nghĩ đến em…” Âu Dương Thụy cười cười, bắt đầu trêu chọc cậu.
“Cái này không tính!” Vân Mộ Hoa ngoài miệng thì mắng, thế nhưng trong lòng lại đang âm thầm mỉm cười.
“Sao nào, sắc lang thâm tình đối với em như thế, em cũng không nên tiếp tục từ chối anh, đúng không?” Âu Dương Thụy nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương, tình ý sâu xa nói.
Vân Mộ Hoa nhận thấy được tấm chân tình của người nọ, ngây ngốc hỏi, “Vậy có phải anh sẽ luôn yêu thương tôi, không phụ lòng tôi?”
“Ừ.”
“Ừ cái gì? Trả lời quá có lệ rồi!” Vân Mộ Hoa ăn mày đòi ăn xôi gấc, tỏ vẻ bất mãn với đáp án của đối phương.
“Âu Dương Thụy anh đây, ngoại trừ em ra, trong mắt không thể chứa thêm bất cứ một hạt cát nào nữa. Như thế có được không?”
“Chắc chắn?”
“Chắc chắn.”
“Không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Vậy sau này, trong mắt anh chỉ có thể có một người duy nhất là tôi.”
“Bảo bối, em vẫn còn hoài nghi anh?” Âu Dương Thụy khẽ cắn lên môi người nọ, “Chúng ta làm tình nhiều lần như thế, em còn không cảm nhận được anh yêu em biết bao nhiêu hay sao?” Âu Dương Thụy đặt bàn tay lên ngực trái, bày ra bộ dạng rất tổn thương vì bị nghi ngờ.
Vân Mộ Hoa bĩu môi nói, “Đây là hai chuyện khác nhau.”
Âu Dương Thụy nhịn không được, khẽ bật cười.
Vân Mộ Hoa thấy người kia cười mình, tức khắc kéo lê thân thể đã mỏi nhừ mà ngồi dậy, không chịu nằm trên cùng một chiếc giường với cái tên bị t*ng trùng xông não này nữa.
“Bảo bối, em còn muốn làm cái gì? Vẫn định rời khỏi anh sao?” Âu Dương Thụy cười cười nhìn cậu, tiếp tục trêu đùa.
“Tôi chỉ là không muốn nằm cùng anh trên một cái giường, đừng tưởng kỹ thuật trên giường của anh giỏi thì hay ho lắm!” Vân Mộ Hoa không cần suy nghĩ đã tóm lấy cái gối, thẳng tay chụp xuống mặt Âu Dương Thụy một cái. Thằng cha đáng chết này!
“A…” Âu Dương Thụy không khỏi kêu lên một tiếng.
Vân Mộ Hoa tức giận, tiếp tục ấn ấn day day thêm mấy cái, thế nhưng cậu cũng không phải thực sự muốn chụp chết anh ta, cho nên sau khi ấn mấy cái thì liền buông tay.
“Mộ hoa, em muốn làm phản sao?” Âu Dương Thụy ái muội nắm lấy tay đối phương, không cho cậu cơ hội vùng vẫy, một mạch đặt lên dục vọng của mình, “Có phải em lại muốn làm thêm một lần nữa không hả? Anh thấy tinh lực của em vẫn rất dồi dào.”
“Hạ lưu!” Vân Mộ Hoa đỏ mặt quát lên. Cái tên sắc ma này!
Âu Dương Thụy vẫn kiên quyết nắm lấy tay cậu không chịu buông ra, thở gấp mấy hơi, nói, “Không cho em bỏ đi nữa.”
“Chuyện này tôi phải suy nghĩ một chút, để xem biểu hiện của anh đã, đồ ngốc!”
“Em mới là đồ ngốc!” Rất đúng, Vân Mộ Hoa là người mà cả đời này anh yêu thương nhất, và cũng là người ngu ngốc nhất mà anh từng gặp qua. Âu Dương Thụy lại hỏi, “Biểu hiện bây giờ của anh có được không?”
“Một chút cũng không được. Anh quá háo sắc rồi!”
“Em không thích anh háo sắc đối với em sao?”
“Chuyện này…” Ai nha, nào có ai lại hỏi những câu như vậy… Thật đáng ghét, Vân Mộ Hoa mặt nhăn mày nhó nói, “Vậy anh có thích tôi nổi giận với anh không?”
“Thích. Chỉ cần em sau khi nổi giận vẫn không quên vỗ về anh thì anh sẽ không ngần ngại gì cả.”
“Sao? Vỗ về?”
“Ngốc, chính là dùng thân thể của em vỗ về anh nha~”
“Anh nói cái gì?… Lại dám nói tôi ngu… Anh…” Vân Mộ Hoa nhìn người nọ, nhưng lời nói trong miệng còn chưa dứt đã bị Âu Dương Thụy nuốt lấy, hung hăng hôn xuống.
Đầu lưỡi linh hoạt của Âu Dương Thụy ở trong khoang miệng cậu khuấy đảo một hồi, triệt để xâm chiếm, khiến cho Vân Mộ Hoa muốn né tránh cũng không tài nào tránh được.