Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 39: Tôi không phải là của anh. . .




Giống như khơi gợi sự hứng thú của đối phương, Âu Dương Thụy khẽ cười ra tiếng, không nói một lời.

“Cười cái gì? Chẳng lẽ vấn đề của tôi rất buồn cười?”

“Không.” Âu Dương Thụy lắc đầu.” Khi mà ánh mắt của tôi không biết vì sao thường xuyên chú ý tới em, thì tôi đã biết, đối với tôi mà nói, em không phải chỉ là một người bạn cùng giới đơn thuần.”

“Bắt đầu từ khi nào?”

Âu Dương Thụy cười, “Sau một đêm ngoài ý muốn kia, hoặc là từ rất lâu trước đó.”

Thấy người kia chủ động nhắc tới chuyện lúc trước, Vân Mộ Hoa không thể làm gì khác hơn là chờ người kia nói câu nào thì phản bác câu ấy, ai ngờ Âu Dương Thụy lại không hề mở miệng. Cuối cùng, Vân Mộ Hoa nhịn không được hỏi, “Anh còn nhắc tới chuyện đó làm cái gì?”

“Ngày đó, sau khi mọi chuyện xảy ra, tại sao lại muốn trốn tôi?” Âu Dương Thụy bộ dạng vô cùng nghiêm túc, đôi con ngươi đen láy sắc bén không gì sánh được nhìn xoáy vào khiến cho người khác khó lòng trốn tránh.

Vân Mộ Hoa giả ngu, trợn tròn mắt nói, “Không có!”

“Không có? Em thế nhưng lại nói không có? Chị em nói cho tôi biết, em chưa từng quên tôi.”

Ai nha~ ai nha~, Vân Mộ Hoa ảo não. Cậu sao lại ngốc đến mức tin rằng Vân Mộ Âm sẽ khóa chặt miệng, không xen vào việc của người khác chứ?

“Tôi cảm thấy mình bị hãm hại.” Vân Mộ Hoa tràn đầy oán giận nói.

“Nếu cô ấy không nói cho tôi, em có phải sẽ luôn trốn tránh, vĩnh viễn không đối mặt với tôi hay không?” Vân Mộ Hoa cư nhiên dám ở trước mặt anh nói ra lời như thế? Âu Dương Thụy cảm thấy sắp bị cậu làm cho tức chết rồi.

Vân Mộ Hoa nâng cao âm lượng, thoáng có phần kìm nén cảm xúc, “Chẳng qua là tôi lôi kéo anh, sau đó anh cởi quần áo của tôi, cuối cùng tôi bị anh ‘thượng’. Chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi, tôi không cần anh chịu bất cứ trách nhiệm nào.” Huống hồ là hai người đàn ông, loại sự tình này có cái gì để truy cứu?

“Tôi hỏi chính là chuyện sau đó, tại sao trốn tôi!” Âu Dương Thụy một câu liền hỏi trúng vào trọng điểm.

Vân Mộ Hoa đau đầu bóp trán, thật sự không muốn trả lời vấn đề này.

“Bởi vì.... Bởi vì....”

“Bởi vì tại sao?”

“Bởi vì…. Bởi vì khi đó tôi chỉ là muốn thể nghiệm một chút cảm giác khi làm việc này! Cứ coi nó là tình một đêm được rồi.” Vân Mộ Hoa tức giận nói càn. Đều do Vân Mộ Âm nhiều lời. Nếu không phải bà chị mình nói cho Âu Dương Thụy về tình cảm của mình đối với anh ta, hôm nay mình cũng không cần đối mặt với cuộc chất vấn này rồi. Quả nhiên là tự tạo nghiệt, không thể sống!

“Vân Mộ Hoa, em thật đáng chết!” Âu Dương Thụy trách cứ.

“Dù sao tất cả mọi người đều đã trưởng thành, cũng không có gì ghê gớm cả, anh phát cáu như thế làm cái gì…”

Một hồi lâu sau, Âu Dương Thụy mới nói, “Từ trung học bắt đầu thầm mến tôi, tại sao không nói sớm? Ra nước ngoài du học cũng là vì tôi, vậy mà sự tình đêm hôm đó em dám nói là bởi vì tò mò, muốn thể nghiệm cảm giác của loại chuyện này?”

Vân Mộ Hoa sửng sốt trong chốc lát, “Anh tại sao không nghi ngờ chị tôi đang lừa dối anh?”

Âu Dương Thụy nhướn đôi mày rậm, mở miệng nói, “So với người đó, khả năng em lừa gạt tôi còn lớn hơn.”

“…” Vân Mộ Hoa chột dạ, không giải thích.

“Kỳ thật tôi và Tô Hàm không có gì.” Âu Dương Thụy chẳng qua chỉ mời cô ta ăn một bữa cơm mà thôi, sau đó đều là cô ta chủ động quấn lấy anh.

“Chuyện của hai người, tôi không có hứng thú muốn biết.”

Âu Dương Thụy dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện, “Tôi biết em yêu tôi.”

Vân Mộ Hoa có chút thương tâm, “Đúng, tôi yêu anh. Nhưng đó là chuyện của trước kia.”

Âu Dương Thụy vuốt ve gò má cậu, “Để em phải thương tâm rồi. Tuy rằng tôi không thích em đau khổ, nhưng em như vậy chứng tỏ tôi vẫn chiếm một chỗ trong trái tim em, điều này khiến tôi rất cảm động.”

Vân Mộ Hoa hoảng sợ, bởi vì cậu bỗng nhiên bị Âu Dương Thụy vây hãm trên ghế xe. Theo kinh nghiệm trước đây tích lũy được, Âu Dương Thụy nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó với cậu đi. Vân Mộ Hoa vội vàng giơ tay che chắn trước người, muốn ngăn cản đối phương tới gần.

“Anh... sẽ không lại muốn chơi xa chấn đi? Không... Không thể… làm bậy!”

Thế nhưng Âu Dương Thụy vẫn bá đạo áp sát vào người cậu.

“Âu Dương Thụy, anh không hạ lưu thể như vậy... Ngô...”

Bất ngờ, Âu Dương Thụy hôn lên má cậu. Vân Mộ Hoa nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo không phải như cậu suy nghĩ…

Thấy Vân Mộ Hoa trầm tĩnh lại, Âu Dương Thụy nhẹ nhàng lướt bờ môi ngang qua miệng đối phương một cái, buồn cười mà hôn lên má kia của cậu.

“Em tưởng tôi bất cứ lúc nào cũng có thể động dục, mặt người dạ thú như vậy sao?”

Những lời này khiến Vân Mộ Hoa khó xử, máu nóng như dồn hết lên trên, sắc mặt vì thế một mảnh ửng hồng. Lần này, cậu rốt cuộc nên mắng Âu Dương Thụy có ý đồ xấu hay là trách mình đa tâm?

“Anh trêu đùa tôi!” Vân Mộ Hoa vươn tay đánh anh, nhưng là mới đánh được vài cái, bàn tay đã bị Âu Dương Thụy bắt lấy, giữ chặt lại.

“Trêu đùa thật sự là phải như thế này…”

Âu Dương Thụy một lần nữa áp sát mặt tới, thật sâu hôn xuống Vân Mộ Hoa lúc này đang phát cáu.

“Ngô... Ngô...” Vân Mộ Hoa hoàn toàn không thoát được sự khống chế của đối phương, cũng chịu không nổi sự đòi hỏi mãnh liệt của anh ta, lại càng ngăn không được tình cảm mãnh liệt dâng trào, vì thế hô hấp chỉ một lát sau liền rơi vào hỗn loạn.

Triền miên một hồi lâu, tiếng nói trầm thấp của Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vang lên, “Có trêu đùa em hay không, hiện tại phân biệt rõ ràng chưa?”

Vân Mộ Hoa không ngừng thở gấp, nhìn người nọ, “Anh...Đồ quỷ đáng ghét... Muốn tôi thiếu dưỡng khí sao...”

“Anh không muốn trêu đùa em, anh chỉ muốn em làm người yêu của anh, để anh thương yêu, để anh cưng chiều.” Âu Dương Thụy ôn tồn nói, “Quan điểm này, anh đã nói qua rất nhiều lần, là chính em không chịu tiếp thu thôi, cứ nhất định để anh phải nhấn mạnh hết lần này đến lần khác.”

“Anh thật tâm muốn cưng chiều tôi?” Vân Mộ Hoa hồ nghi nhìn Âu Dương Thụy.

“Đúng, anh thật lâu trước kia đã có suy nghĩ như thế.” Giọng nói của Âu Dương Thụy ôn nhu nhẹ nhàng.

Vấn đề này còn chưa thảo luận cho hết, vừa nói được một câu, Vân Mộ Hoa đã lập tức nhớ tới chuyện ngày trước. Cậu liền tự vả vào miệng mình một cái, khó chịu nói, “Không cần! Tôi không muốn tiếp nhận sự cưng chiều chăm sóc của một đứa trẻ lớn đầu lại còn trăng hoa thành tính.”

“Hửm? Em xem anh bây giờ còn có trêu hoa ghẹo nguyệt sao?” Âu Dương Thụy tỏ vẻ vô tội.

“Hẹn hò với anh rất không an toàn, nói không chừng một ngày nào đó anh lại bắt đầu nổi tính trăng hoa, tôi không muốn bị anh vứt bỏ đâu!” Vân Mộ Hoa không cẩn thận nói ra tiếng lòng của chính mình.

“Vậy em muốn anh làm sao thì mới bằng lòng tin tưởng đây?” Âu Dương Thụy đau đầu. Cố gắng lâu như thế, khúc mắc của Vân Mộ Hoa vẫn chưa tháo gỡ được.”Muốn anh phát thệ đời này chỉ yêu một mình em?”

“Hừ.” Vân Mộ Hoa phi thường khí phách nói, “Tôi còn muốn cùng Tô Hàm sống qua ngày, phiền anh đừng quấy rầy tôi.”

Âu Dương Thụy đố kị nói, “Không cho phép em tiếp tục chung sống với cô ta! Em là của anh!”

“Ai là của anh...Tôi không phải là của anh...” Mấy lời này thật buồn nôn mà, quá buồn nôn mà…

Âu Dương Thụy ánh mắt thâm tình giống như gặp lại người yêu ngàn trùng xa cách. Mà Vân Mộ Hoa cũng không hề hay biết: bị ánh mắt của đối phương nhìn chăm chú như vậy lại có thể khiến máu huyết toàn thân hừng hực sôi trào.

Âu Dương Thụy cố ý xem nhẹ nửa câu sau của cậu, “Anh chỉ muốn cùng em bắt đầu lại một lần nữa, để anh thương em, cưng chiều em.”

Vân Mộ Hoa vẻ mặt kinh ngạc. Âu Dương Thụy cũng cố chấp quá đi!

“Chung sống với anh đi. Thời điểm em rời đi một năm trước, anh liền nảy sinh suy nghĩ như vậy.”

Vân Mộ Hoa cự tuyệt không hề do dự, “Chó không bỏ được thói gặm shit, hoa hoa công tử trước hay sau vẫn là hoa hoa công tử mà thôi.”

“Chuyện này anh đã giải thích rồi. Trước kia có lẽ là như vậy, nhưng hiện tại anh chỉ yêu một mình em, trừ em ra sẽ không đụng đến bất cứ người nào.”