Câu nói sau cùng có chút mờ
mịt. Vân Mộ Hoa ngơ ngác nhìn Âu Dương Thụy hồi lâu. Mà, chính bản thân Âu Dương
Thụy cũng không hiểu nổi anh vì sao lại lưu tâm can thiệp vào vấn đề sinh hoạt
cá nhân của Vân Mộ Hoa, lưu tâm đến việc cậu ta là cùng với nam hay nữ chứ? Nhất định hôm nay anh bị
người kia chọc tới mức giận quá hóa điên mất rồi.
“Ừm ừ, tôi biết rồi.” Vân Mộ
Hoa ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu còn dám gật đầu?” Cơn
tức giận vừa bắt đầu tiêu tán lại không biết vì đâu mà một lân nữa đùng đùng trỗi
dậy bất chấp đạo lý nguyên nhân, “Nói như vậy, lần sau cậu định sẽ đi xem vũ nữ
thoát y? Đúng không?”
“Đương nhiên không phải!
Tôi không dám nữa! Không dám nữa!” Vân Mộ Hoa lại ngây ngốc lắc đầu. Cậu quả thực
bị sự phản ứng khó hiểu của Âu Dương Thụy làm cho kinh sợ một trận.
“Vậy tại sao lúc nãy cậu lại
gật đầu? Đảm bảo với tôi đi.” Anh hiếm khi cố chấp muốn Vân Mộ Hoa lên tiếng đảm
bảo điều gì.
“Được! Tôi cam đoan bất luận
là nam kỹ hay là vũ nữ thoát y, tôi sau này đều không xem nữa.” Muốn xem thì
cũng chỉ xem một mình anh… Vân Mộ Hoa lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong
lòng.
“Ngu ngốc!” Âu Dương Thụy
cuối cùng cũng hết giận, đội mũ bảo hiểm, sải chân bước lên xe máy, “Lên xe,
tôi đưa cậu về nhà.”
“Ừ.” Vân Mộ Hoa ngồi sau
lưng anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng người trước mặt, gương mặt cũng dán chặt
lên lưng đối phương, thuận tiện dùng áo anh lau khô tất cả nước mắt
vừa rồi chảy xuống.
Trong lòng lặng lẽ mỉm cười. Nháy mắt, cậu đã hoàn toàn quên đi bộ dáng hung dữ lúc
trước của Ân Dương Thụy. Hôm nay cậu đã chạm tay vào ngực Âu Dương Thụy, đã sờ soạng nha! Nếu có thể gắt gao ôm chặt lấy
anh tựa như một đôi tình nhân giống như bây giờ thì cho dù cậu bị mắng một trận nữa cũng có là gì?
Xét cho cùng thì Ân Dương
Thụy là một nam sinh, cho nên loại cảm mến khó lòng mở miệng này, cậu chỉ đành
cam nguyện tự chìm đắm một mình. Mà, loại cảm mến này chính là thứ mà người ta
vẫn luôn miệng gọi bằng hai tiếng ‘ái tình’.
Thế nhưng đoạn tình cảm cùng
với Âu Dương Thụy tiến triển không thuận buồm xuôi gió như Vân Mộ Hoa vẫn tưởng
tượng. Từ đêm đó, sau khi Âu Dương Thụy hôn cậu thì anh bắt đầu hữu tình vô ý
né tránh cậu. Điều này Vân Mộ Hoa tất nhiên cảm nhận được.
Bên trong phòng sách, Vân Mộ
Hoa cầm bút, nghiêng đầu, buồn rầu khổ não với đống sách trên bàn. Trong lòng cậu
thực rất phiền muộn.
“Mộ Hoa, có người tìm em.”
Vân Mộ Âm gọi.
“Ai?”
“Là Âu Dương Thụy.”
Vân Mộ Hoa nhanh chóng đứng
dậy, đi ra cửa mỉm cười chào đón người nọ. Đã rất lâu Âu Dương Thụy không chủ động
đến tìm cậu.
Bọn họ sóng vai bước đi trên
con đường nhỏ ở ngoài cửa nhà, đạp lên dải đá vụn trải trên đường mà đi dạo.
“Tôi không thi vào đại học.”
“A?” Vân Mộ Hoa vô cùng
kinh ngạc.
“Tôi muốn xuất ngoại.”
Vân Mộ Hoa nhìn anh hồi
lâu. Nếu như anh thực sự muốn ra nước ngoài, sau này chẳng phải không thể gặp nhau
nữa hay sao?
“Tôi có thể đi cùng anh không? Tôi cũng muốn đi Mỹ.” Vân Mộ Hoa chăm chú nhìn người nọ, có chút không được
tự nhiên. Anh thực sự không hiểu sao? Tôi đã yêu anh từ rất lâu rồi…
“Cậu không thích hợp xuất
ngoại.” Âu Dương Thụy có phần tức giận đối với sự mù quáng và cố chấp của người
bên cạnh. Trong tâm tư anh, một chút cũng không hy vọng người nọ đuổi theo mình.
Bởi vì, anh đi Mỹ, một nửa nguyên nhân chính là vì né tránh Vân Mộ Hoa.
“Tôi đương nhiên biết.” Cậu
chính là luyến tiếc người kia. Cậu cũng muốn buông tay, nhưng chuyện này thực sự là
không thể. Trong mắt Vân Mộ Hoa hiện lên một tia phiền muộn. Bất quá chỉ thoáng
liếc tới gương mặt đẹp trai của Âu Dương Thụy, cậu lập tức liền gạt đi suy nghĩ
muốn buông tay trong đầu mình. Phần tình cảm ngày một đậm sâu này, bảo cậu như
thế nào vứt bỏ?
Mặc dù chỉ có thể lặng lẽ
theo sau lưng Âu Dương Thụy, nhưng trước khi giấc mộng ái tình hoàn toàn tan vỡ
thì cậu tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua.
“Ba mẹ cậu đồng ý sao?”
“Cho dù không đồng ý, tôi
cũng đi.” Vân Mộ Hoa đôi môi càng thêm mím chặt, mi tâm có chút nóng vội mà
nhíu vào.
“Không được.”
Vân Mộ Hoa dè dặt quan sát
sắc mặt Âu Dương Thụy, “Vậy anh có thể không đi không?”
“Thủ tục đã làm xong rồi.”
Nghe anh nói như vậy, Vân Mộ
Hoa lại càng dâng lên quyết tâm cùng anh ra nước ngoài. Cũng không cần biết ba
mẹ có đồng ý hay không, cậu sẽ tự mình quyết định.
Có đôi khi, Vân Mộ Hoa
không khỏi hoài nghi bản thân mình có phải có xu hướng tự ngược hay không. Yên
yên ổn ổn ở trong nước lại không muốn, cứ nhất quyết đòi chạy ra hải ngoại
không thân không thuộc với người kia. Cho dù sẽ đau khổ đắng cay, thế nhưng trong
lòng cậu chưa từng nổi lên suy nghĩ muốn chia xa người bên cạnh.
Cho dù bất luận rơi vào tình huống
như thế nào, nếu đã quyết xuất ngoại thì hiện tại, cậu chỉ có thể đi một bước
tính một bước mà thôi.
Âu Dương Thụy thi đậu học
viện Chính trị và Pháp luật Hoa Kỳ. Anh còn là một người cực kỳ nhiều thiên phú, tính
cách phong lưu đa tình, điều này khiến cho những cô gái xung quanh tranh không ngừng giành
nhau chinh phục trái tim anh. Thế nhưng, cho dù rất nhiều gái đẹp đưa lên tận miệng,
anh cũng chưa từng chủ động theo đuổi bất cứ người nào.
Đối với những cô nàng chủ động
tiếp cận, anh tất nhiên cũng không để vào trong mắt.
Với thành tích của Vân Mộ
Hoa đương nhiên tuyệt không thể vào được học viện cao cấp này, bất quá trên đời
này không có việc gì mà tiền không giải quyết được.
Trong nhà ăn của học viện, Ân
Dương Thụy bất đắc dĩ giải thích với Vân Mộ Hoa, “Không phải tôi muốn trêu hoa
bắt bướm mà là không gặp được đối tượng chân chính của mình a.”
“Cưỡng từ đoạt lý.” Vân Mộ
Hoa nghe xong rất không vui, “Tôi thấy anh chính là bản chất hoa hoa công tử.”
Âu Dương Thụy nhún vai, “Ai
bảo trong số mấy cô nàng này không có người nào có thể xứng đôi với tôi.”
“Sặc~” Vân Mộ Hoa sụt sùi
nói, “Tôi thấy trên cả thế giới này, cô gái có thể được anh chủ động để ý căn
bản là không tồn tại.”
“Tôi cho tới bây giờ cũng
không nghĩ nhiều như thế.”
“Trên đời vạn vật đều có
cái tương khắc của mình, anh chung quy sẽ gặp được khắc tinh thôi, ngày nào đó
anh sẽ rơi vào lòng ban tay kẻ khác.” Nếu thực sự có người như vậy, người ấy mà
là cậu thì tốt biết bao!
Âu Dương Thụy cười trừ, “Tôi
đi WC.” Xuất ngoại cũng là để né tránh Vân Mộ Hoa, thế mà vừa đến nơi thì lại
đâu vào đấy cả rồi.
Âu Dương Thụy vừa rời khỏi đã
ngay lập tức có một hồi chuông điện thoại vang lên. Vân Mộ Hoa giương mắt nhìn
về phía chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Cùng với thanh âm ‘rè rè’
khi điện thoại rung bần bật trên bàn là tiếng chuông dồn dập vang lên. Khó khăn
lắm mới yên tĩnh trở lại thì nhạc chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên
bên tai Vân Mộ Hoa.
Chịu không nổi tiếng ồn từ
chiếc điện thoại, Vân Mộ Hoa cầm máy ấn phím trả lời, đối phương bên kia tức thời
lên tiếng.
“Thụy, sao lâu như thế mới
bắt máy?” Một giọng nữ vừa mềm mại vừa ngọt ngào vang lên.
Vân Mộ Hoa vừa nghe, lập tức
nổi cơn ghen, không chút do dự mà dập máy.
Buồn bực đặt điện thoại xuống
bàn, ánh mắt cậu thoáng liếc thấy bóng hình Âu Dương Thụy đang từ từ đi tới.
Vân Mộ Hoa qua loa nói, “Có
người gọi điện cho anh.”
Âu Dương Thụy ngồi xuống, cầm
điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi. Không thấy có cuộc gọi nhỡ nào, ngược lại
ngay đầu danh sách có một cuộc gọi đã nhận, mi tâm vốn dĩ nhu hòa thư thái của
anh bất chợt chó chút nhíu vào.
Vân Mộ Hoa mặc kệ anh có phải
nổi giận vì chuyện mình đã bắt máy hay không, ngữ khí thản nhiên nhạt nhẽo nói,
“Tôi ăn no rồi. Một lát có tiết. Đi trước.”
Âu Dương Thụy sửng sốt. Anh
thân là đương sự mà còn chưa nổi nóng, Vân Mộ Hoa cậu ta tức giận cái gì?
Điện thoại lại một lần nữa
reo lên đánh thức thần trí đang mơ màng của Âu Dương Thụy. Vừa rồi anh cư nhiên lại vì
Vân Mộ Hoa mà ngẩn người. Nghĩ vậy, Âu Dương Thụy nhịn không được cười cười lắc
đầu vài cái rồi mới nhận điện thoại. Xem ra ngày hôm nay không thể thiếu một
cuộc hẹn hò rồi.
Vân Mộ Hoa cảm thán sự bao
dung của mình thật là vĩ đại, dễ cáu giận mà cũng dễ quên đi.
Ngày hôm sau, cậu lại xem
như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh mà đi đến phòng đọc sách, vừa chờ Âu Dương
Thụy vừa tự ôn tập.