Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 15: Lén lút đi xem cực phẩm mãnh nam




“Trưa rồi, đi ăn cơm trưa đi.”

“Được.”

“Đi đâu? Ăn cái gì?”

“McDonald, thế nào?”

“Không thành vấn đề.” Junk food (*) không phải là món mà cậu thích ăn, nhưng là Âu Dương Thụy đề nghị nên cậu vui vẻ nhận lời.

(*) Junk food: là tiếng lóng để chỉ những đồăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất “không tốt”nhưđường, mỡ, và muối, có hại cho cơ thể.

Nhà hàng McDonald vào cuối tuần rất đông khách. Vân Mộ Hoa đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng chiếm được một bàn đôi.

“Cậu chờ ở đây, tôi đi mua.”

“Được.” Vân Mộ Hoa cười đáp.

Vân Mộ Hoa rất thích cảm giác ái muội những lúc thân mật gắn kết với Âu Dương Thụy như thế này, nhưng là cậu vô cùng hiểu rõ, anh đối với cậu ngoại trừ quan hệ bạn bè ra thì không có ý tứ gì khác.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Âu Dương Thụy giữa đám người nhốn nháo, Vân Mộ Hoa trong lòng ngọt lịm, thế nhưng vẫn nhịn xuống không để cho khóe môi tùy tiện nhoẻn cười.

Không bao lâu, Âu Dương Thụy bưng hai phần ăn trở về, đem khay đặt lên bàn.

Vân Mộ Hoa nhìn kỹ, phát hiện anh lấy set ăn của trẻ em, thiếu chút nữa cười không nổi: “Anh sao lại mua phần ăn của trẻ con?”

“Ừ, còn không phải là vì cái này sao?” Âu Dương Thụy từ chiếc khay trên bàn lấy ra một cái móc chìa khóa hình con gấu rất đáng yêu, “Cậu không thích?”

Âu Dương Thụy nhét con gấu nhỏ vào tay cậu. Bộ dáng tươi cười mang theo chút cưng chiều của anh khiến trái tim Vân Mộ Hoa âm thầm rung động.

“Rất đáng yêu, cám ơn.” Vân Mộ Hoa vội vàng cầm lon coca uống, sau đó ăn bánh hamburger.

“Khách khí cái gì?” Âu Dương Thụy thật cao hứng khi nhìn thấy Vân Mộ Hoa ăn uống ngon miệng.

Vì để tránh cho Âu Dương Thụy phát hiện ra những nhộn nhạo nơi đáy lòng, Vân Mộ Hoa nhanh chóng dùng một nụ cười hết sức tự nhiên đáp lại lời anh.

“Muốn móc chìa khóa, anh mua một phần ăn trẻ em là đủ rồi, mua hai phần làm chi?”

“Còn một cái là cho Ứng Hiểu Lôi.”

“Ứng Hiểu Lôi? Tại sao lại muốn mua cho cô ấy?”

“Cô ấy nói thích.”

Bọn họ kết giao với nhau rồi sao? Trong lòng Vân Mộ Hoa không khỏi dâng lên cảm giác chua xót vô cùng.

“Cô ấy giống cậu, cũng thích những thứ kiểu này, cho nên tôi liền thuận tiện mua thêm một phần.”

“Đa số phụ nữ đều thích những món đồ trang trí đáng yêu như thế này.” Tầm mắt Vân Mộ Hoa chuyển hướng nhìn vào chiếc hamburger trong tay, không cho Âu Dương Thụy phát hiện ra sự cô đơn trong mắt mình.

Âu Dương Thụy thấy cậu cứ yên lặng cúi thấp đầu cắn hamburger, rất tự nhiên cười hỏi, “Sao lại có vẻ mất hứng vậy? Cậu không thích cô ấy sao?”

“Sặc~ bạn gái của anh chứ không phải bạn gái của tôi, anh thích là tốt rồi.”

“Sao vậy? Mộ Hoa đối với tôi mà nói rất quan trọng, nếu cậu không thích cô ấy, tôi liền chia tay.” Âu Dương Thụy vô cùng thoải mái, nói năng cực kỳ nghiêm túc.

Hả? “Anh ít nói giỡn đi. Loại chuyện này anh hỏi tôi làm cái gì?” Vân Mộ Hoa bởi vì lời nói của đối phương mà trong lòng dấy lên một tia hy vọng.

“Tại sao không thể hỏi cậu? Cậu là người bạn quan trọng của tôi, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua câu ‘huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo’ sao?” Âu Dương Thụy tiếp tục nói đùa.

Thật sự là ngụy biện! Nhưng Vân Mộ Hoa vẫn là nhịn không được nở nụ cười vì mấy lời bỡn cợt của anh.

“Mộ Hoa, cậu cười rồi, tâm tình hẳn là rất tốt đi?”

Nguyên lai anh ta chính là muốn pha trò cho mình vui vẻ sao? Trong lòng Vân Mộ Hoa lại là một cảm giác ngọt lịm, “Tôi nào có tâm tình không tốt gì?”

“Được rồi, cho là tôi nhìn lầm đi.”

Ăn cơm trưa xong, Âu Dương Thụy lấy xe đưa cậu về nhà.

Trong phòng của Vân Mộ Hoa có một cái tủ thủy tinh trong suốt, bên trên bày rất nhiều món đồ trang trí, phần lớn là của Âu Dương Thụy tặng. Cậu đem chiếc móc khóa gấu nhỏ lông xù cất vào tủ rồi nhìn nó mà cười.

Thời gian như nước chảy, thời điểm thi vào trường đại học ngày càng tới gần. Việc học tập, sinh hoạt càng ngày càng bận rộn. Mới giữa trưa, căng tin trường học đã kín hết chỗ. Vân Mộ Hoa mua cơm, gian nan xuyên qua đám người.

Tiết học trước thầy giáo dạy quá giờ cho nên tan lớp trễ, Vân Mộ Hoa cũng vì vậy mà không mua được món gì ra hồn. Bỗng nhiên có một bóng người cao lớn chắn ngang trước mặt cậu.

“Sao dùng cơm trễ vậy?”

Vân Mộ Hoa theo nơi phát ra tiếng nói ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt một cái đã bắt gặp hình bóng Âu Dương Thụy với chiếc sơ mi đồng phục trắng ngà.

“Thầy giáo dạy quá giờ. Đúng rồi, giúp tôi cầm đi.” Vân Mộ Hoa đưa khay đồ ăn vừa mua tới trước mặt Âu Dương Thụy, để anh cầm hộ, “Người ở đây nhiều lắm, tôi sợ bị đổ, dù sao anh cũng cao hơn, có thể nâng khay đồ ăn lên trên.”

“Không thành vấn đề.” Âu Dương Thụy một tay bưng đồ ăn, một tay gắt gao nắm lấy tay cậu.

Hai người tìm chỗ trống, mặt đối mặt ngồi xuống.

Âu Dương Thụy đã ăn, một tay chống cằm, chậm rãi thưởng thức bộ dáng ăn cơm của người nọ. So với nam sinh cùng tuổi, khuôn mặt của Vân Mộ Hoa vừa nhỏ vừa trắng, đường nét quai hàm tương đối nhu hòa, đầy đặn. Âu Dương Thụy vừa nhìn vừa tự hỏi, tại sao anh lại có ảo giác cậu rất giống nữ sinh?

“À, hôm nay tan học, tôi sẽ không cùng về với anh.”

“Tại sao?” Đôi mắt hút hồn của Âu Dương Thụy chăm chú nhìn vào người đối diện, “Mộ Hoa, hôm nay tan học cậu có việc khác sao?”

“Ừ, bởi vì bây giờ đang có đợt học phụ đạo, cho nên tôi không thể đi cùng với anh. Anh cứ về nhà trước đi.” Vân Mộ Hoa nhai đồ ăn trong miệng, chột dạ mà cúi đầu nói.

Âu Dương Thụy nhăn mày, thái độ nghi ngờ, “Tôi sao lại không nghe nói hôm nay tan học có giờ phụ đạo?”

“Là chị tôi tạm thời sắp xếp giúp. Được rồi, tôi ăn xong rồi, buổi chiều còn có lớp số học, bài thi tôi còn chưa làm xong, chán quá.” Bởi vì chột dạ, sợ bị ánh mắt tinh tường của Âu Dương Thụy nhìn thấu, Vân Mộ Hoa vội vàng ăn vài miếng, tùy tiện khoát tay, “Tôi trở về phòng học trước để làm bài thi.” Cũng không thể khai là tối nay cậu hẹn với nữ sinh trong lớp tới hộp đêm ngắm cực phẩm mãnh nam được đi? Hy vọng lời nói dối của cậu sẽ không bị vạch trần.

“Nhớ rõ đi học nghiêm túc, không được phép phân tâm.” Âu Dương Thụy dặn dò.

“Biết rồi, anh đừng dài dòng như vậy nữa đi mà!”

Vì để xác định rõ ràng xem tình cảm mà cậu đối với Âu Dương Thụy có phải chỉ là nhất thời mê luyến hay không, có phải xuất phát từ thời kỳ trưởng thành mà sinh ra tò mò hay không, Vân Mộ Hoa quyết định đi xem một màn cực phẩm mãnh nam nhảy thoát y. Nếu cậu nhìn những người đàn ông khác mà cũng có cảm giác mặt đỏ tim đập, vậy chứng minh rằng cậu đối với Âu Dương Thụy căn bản không phải ái tình. Vân Mộ Hoa chỉ muốn làm rõ, cậu đối với Âu Dương Thụy đến tột cùng có phải là tình yêu hay không? Nếu không đúng thì cậu tại sao bắt đầu giống nữ sinh, bắt đầu vì tình yêu mà đa sầu đa cảm, đứng ngồi không yên? Cậu là nam sinh, sao có thể… sao có thể bị cuốn hút bởi một nam sinh khác? Nói ra còn không bị chết chìm trong nước miếng, trong sự phỉ nhổ của mọi người hay sao!

Ban đêm, Vân Mộ Hoa tùy tiện tìm cớ chuồn ra khỏi nhà, lén lút tập hợp cùng với bạn học tại cửa hộp đêm.

“Vân Mộ Hoa, cậu tại sao lại tới trễ như thế, sắp bắt đầu rồi!” Nữ sinh khả ái vừa nhìn thấy Vân Mộ Hoa liền bất mãn oán giận.

“Tấm vé này chính là tớ thật vất vả mới kiếm được, nhớ phải trả tiền trước a.” Cô nàng mê tiền cùng lớp thấy Vân Mộ Hoa liền không quên đòi tiền vé vào cửa.

“Cũng không phải lấp liếm tiền của cậu.” Vân Mộ Hoa đứng ở cửa hộp đêm xa hoa truỵ lạc, trong lòng có chút tò mò, thúc giục nói, “Chẳng phải nói sắp bắt đầu sao? Còn không mau đi vào đi?”

“Hôm nay cực phẩm mãnh nam thoát y nhất định sẽ rất kích thích.” Nữ sinh khả ái mở lớn đôi mắt to tròn, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, quan sát những người đàn ông muôn hình muôn vẻ.