Tựa ở cửa phòng tắm, Vân Mộ Hoa hít vào thở ra một hồi, buồn bực muốn chết. Hôm qua mới nói tới chuyện nhận con nuôi, hôm nay đứa nhỏ đã bước vào nhà mình.
A a a! Cậu thật muốn hét lên vài tiếng để trút hết nỗi lòng.
Chính là, ngay lúc Vân Mộ Hoa đang muốn đấm ngực dậm chân, cửa phòng tắm đột nhiên bị người mở ra. Theo phản xạ có điều kiện, cậu tức thì quay đầu nhìn lại.
“Mộ Hoa, em ở trong này làm gì? Sao lại ‘lộp bộp’ ồn ào như vậy?” Âu Dương Thụy nhíu mày nhìn đối phương.
“Không có gì.” Cậu vẫn trưng ra vẻ mặt không chút biểu cảm như lúc trước.
“Tắm nhanh lên rồi đi ra.”
Vân Mộ Hoa còn chưa lên tiếng trả lời, cửa phòng tắm đã nhanh chóng bị người đóng lại.
Đứng đối diện với cái gương, cậu trừng lớn con mắt, giục mình nhanh chóng để làm cái gì nha. Sau đó, cậu liếc nhìn đồng hồ, hiện tại mới hơn ba giờ chiều, anh ấy định dùng bữa tối sớm như vậy sao?
Tắm rửa xong, Vân Mộ Hoa thay quần áo rồi đi ra ngoài. Không ngờ, Vân Mộ Âm đã đón thằng bé đi rồi.
“Chị ấy đưa thằng bé đi đâu vậy?”
“Chị em không đợi nổi, nên đi trước rồi.”
“Hả?” Hiện tại, bọn họ không phải là nên đuổi theo sao?
“Hả cái gì mà hả?” Âu Dương Thụy khởi động xe, mang theo cậu rời đi.
Gió đêm vùn vụt thổi qua, chở người yêu bảo bối của mình, tâm tình anh vô cùng mãn nguyện.
Lúc đi đến ngã tư đường, tranh thủ thời gian chờ đèn đỏ, Âu Dương Thụy bất chợt quay đầu, hôn nhẹ lên trán Vân Mộ Hoa. Có vợ, lại có con, cảm giác một nhà ba người khiến cho anh hạnh phúc và vui vẻ chưa từng thấy.
Đến khách sạn, Âu Dương Thụy dừng xe. Nhìn vào bãi đỗ xe, thế nhưng không có xe của Vân Mộ Âm, phỏng chừng người còn chưa tới.
“Đến rồi, xuống xe đi.” Âu Dương Thụy vỗ vỗ khuôn mặt Vân Mộ Hoa, ôm cậu vào trong ngực, khẽ hôn một cái.
Rúc vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, Vân Mộ
Hoa cảm giác thực sự an tâm. Cậu cứ như thế hưởng thụ sự ôn nhu của Âu Dương Thụy.
Người nọ dẫn cậu vào một nhà hàng cao cấp, có lối kiến trúc đặc biệt, trang hoàng theo hơi hướng cổ điển.
Vân Mộ Hoa bị đối phương ôm vai, nhìn cái giá cắm nến ở trên bàn, không cần phải lãng mạn như thế chứ? Cậu nhìn nhìn xung quanh, song thật sự không tìm thấy thân ảnh của chị gái mình.
“Ngồi đi.” Âu Dương Thụy thuận tay vén mấy lọn tóc lòa xòa bên má người nọ ra sau tai.
“Sao chị em còn chưa tới?” Hai tai cậu loáng thoáng đỏ lên.
“Không phải em rất sợ chị ấy à? Hiện tại sao lại mong nhớ đến như thế?” Âu Dương Thụy ngồi xuống, gập ngón tay thon dài, gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Em nhớ chị ấy làm cái gì, chỉ là tò mò không biết chị ấy đã mang thằng bé đi đâu thôi?” Phải biết chị ấy là một quái nhân nha!
“Cô ấy dẫn thằng bé đi chơi, tới trễ một chút, em không cần lo lắng.”
Vân Mộ Hoa từ trước đến nay đều ghét ăn hải sản, song hôm nay lại phá lệ ăn rất nhiều.
Vỗ vỗ cái bụng, no quá rồi, Vân Mộ Hoa thực hoài nghi, đợi lát nữa có phải bọn họ sẽ đi bộ tiêu thực hay không.
“Mộ Hoa, em không thích thằng bé phải không?” Âu Dương Thụy
bỗng nhiên hỏi một câu như thế.
“Ân? Sao lại hỏi vậy?” Vân Mộ Hoa ngẩng đầu nhìn anh. Vẻ mặt có phần xấu hổ.
Âu Dương Thụy tỉ mỉ quan sát người kia, lại nói, “Anh thấy
em không vui.”
Cái này nên trả lời sao đây. Vân Mộ Hoa cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ nhận con nuôi, bỗng nhiên lại nhận về một đứa nhỏ, áp lực tự nhiên là rất lớn. Công việc nuôi dưỡng trẻ con vất vả như vậy, cậu đích thực không muốn làm đâu.
“Cũng không phải, chủ yếu là trách nhiệm với thằng bé rất nặng nề. Em cảm thấy hơi phiền toái.” Vân Mộ Hoa thấp giọng trả lời.
“Không sao cả, cũng đâu phải một mình em gánh vác.”
Vân Mộ Hoa nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn là cảm thấy có hơi ôm rơm nặng bụng a, song vẫn chấp nhận, “Được rồi, em đáp ứng là được chứ gì.”
Cuộc sống sau này nên làm như thế nào cho phải? Khốn kiếp! Cậu lại bị kẻ gian lừa gạt!
“Dì, ba lớn và ba nhỏ thật sự ở trong này sao?”
“Đúng vậy, địa chỉ này là bọn họ nói cho dì biết, không thể sai.”
Mới vừa ăn xong hải sản, Vân Mộ Hoa liền nghe được tiếng của Vân Mộ Âm. Cậu trừng lớn con mắt, ba lớn và ba nhỏ là cái giống gì a?
Vân Mộ Hoa nhíu mày, nhìn thằng bé vừa xuất hiện, hỏi, “Thụy, anh đặt tên cho nó chưa?”
“Đương nhiên là rồi. Âu Dương Lăng.”
Tên này có hơi kỳ quái, Vân Mộ Hoa chăm chú nhìn đứa nhỏ đang chậm rãi tới gần kia. Lời đến bên miệng rồi lại kiên quyết
nuốt trở về.
“Ba lớn, tại sao ba nhỏ cứ nhìn con mãi?” Âu Dương Lăng khó hiểu hỏi Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy hắng giọng một cái, trả lời, “Bởi vì Lăng Lăng rất
đáng yêu, cho nên ba nhỏ thích ngắm nhìn Lăng Lăng nha.”
“A, là thế sao?” Âu Dương Lăng lại nhìn về phía Vân Mộ Hoa.
“Ách... Đúng là như vậy.” Vân Mộ Hoa không dám nói thật. Có điều Lăng Lăng? Lẻ loi? Sau này con của cậu lớn lên cũng muốn làm một vì sao lẻ ư?
Phụt ~ Cậu không muốn a ~~ Biểu tình trên mặt Vân Mộ Hoa lúc đen lúc trắng, khiến người khác không hiểu rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì.
“Lăng Lăng ngoan, không mau tới cho ba nhỏ ôm một cái.” Vân Mộ Âm ở một bên xíu giục Âu Dương Lăng.
“Ba nhỏ.” Âu Dương Lăng cao hứng gọi một tiếng, mỉm cười với Vân Mộ Hoa, rồi nhào vào lòng cậu.
Âu Dương Thụy ở một bên quan sát, có chút lo lắng Vân Mộ Hoa sẽ không đoái hoài gì đến Âu Dương Lăng. Dù sao tâm tính thằng bé tương đối đơn thuần, cũng hơi yếu ớt, em là không chịu nổi bị người cự tuyệt.
Vân Mộ Hoa buông dao dĩa trong tay, trước liếc nhìn Vân Mộ Âm và Âu Dương Thụ một cái, sau dùng chuyển rời tầm mắt lên khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Lăng.
Âu Dương Lăng bộ dáng ngây thơ, có vài phần giống với Vân Mộ Hoa hồi nhỏ. Vân Mộ Âm ở một bên khúc khích cười ra thành tiếng, “Quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của em nha, người khác nói cái gì liền tin cái đó.”
Vân Mộ Hoa nghe xong, có chút không được vui.
Âu Dương Lăng phát hiện biến hóa của người nọ, chớp chớp đôi mắt,
nhìn cậu, so ra một chút cũng không ôn nhu bằng dì và ba lớn.
“Ba nhỏ, hình như ba không vui a.”
Đúng vậy, cậu đích thực là không vui. Vân Mộ Hoa mất hứng nhìn Âu Dương Lăng, chính là, bộ dáng ngốc nghếch u mê của thằng nhóc lại khiến cậu đau lòng.
“Nào có.” Vân Mộ Hoa vươn tay ôm lấy đứa nhỏ, thấp giọng an ủi.
Âu Dương Thụy ngẩng đầu, sững sờ nhìn đối phương.
“Ba nhỏ.”
“Ngoan.” Vân Mộ Hoa vỗ vai đứa trẻ, một tay ôm nó vào lòng.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Lăng, lộ ra nụ cười tươi rói như ánh mặt trời. Nó cao hứng ghé sát vào lồng ngực cậu, làm nũng gọi, “Ba nhỏ.”
Vân Mộ Hoa cái gì cũng không nói, chỉ im lặng mà ôm đứa trẻ, nghe thanh âm ngọt ngào êm tai của nó, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thôi. Cho tới bây giờ, cậu chưa từng nghĩ qua sẽ có con, ít nhất thời khắc quyết định ở bên Âu Dương Thụy, cậu liền không nghĩ tới chuyện này nữa.
Hiện tại, có Âu Dương Lăng và Âu Dương Thụy ở bên, đích thực có cảm giác một nhà ba người.
Âu Dương Lăng vui vẻ tươi cười, ôm chặt lấy Vân Mộ Hoa.
Cám ơn con. Có lẽ, những ngày tháng sau này, nhờ có con, cuộc sống sẽ càng thêm phong phú.
“Dì, buổi tối con muốn ngủ với ba nhỏ có được không?”
Âu Dương Lăng không bám lấy Vân Mộ Âm nữa, mà chuyển sang bám Vân Mộ Hoa. Cơm nước xong xuôi lại muốn giành ngủ với cậu.
Nó giương đôi mắt ngây thơ tràn đầy chờ mong nhìn về phía Vân Mộ Hoa, “Ba nhỏ, có thể chứ?”
“Ách…” Vân Mộ Hoa chưa kịp trả lời, ánh mắt vô thức chuyển hướng về phía Âu Dương Thụy. Phải biết là cái giường đôi trong phòng phủ, có một nửa thuộc về người kia, hiện tại thằng nhóc này muốn chiếm đoạt, anh ấy sẽ không mất hứng sao?
“Ba lớn cũng ngủ cùng đi.” Âu Dương Lăng dùng giọng điệu trẻ con vô cùng thơ ngây, nói.
A —— Vân Mộ Hoa sửng sốt một chút.
“Lăng Lăng, thật sự là lời nói làm người khác giật mình nha.” Vân Mộ Âm cười cười, “Bất quá, con rất ngoan, sẽ không chia rẽ hai papa, đúng không?”
“Chuyện này, trong phòng con có rất nhiều đồ chơi đáng yêu.” Vân Mộ Hoa ý định chuyển rời lực chú ý của nó, để Âu Dương Lăng từ bỏ suy nghĩ ba người nằm chung một giường.
“Không, con muốn ngủ với hai papa.”
Ách —— Vân Mộ Hoa không biết nên trả lời như thế nào.
“Ba lớn, ba cũng muốn ngủ cùng Lăng Lăng, có phải không?” Thằng nhóc không biết nhìn sắc mặt mà đáon ý người khác kia, vươn đôi tay nhỏ bé kéo áo Âu Dương Thụy. Song lại không được đáp trả, vì thế nó ngẩng đầu, nhìn anh, “Ba lớn không muốn sao?”
“Sao lại không muốn?” Đáy mắt Âu Dương Thụy hiện lên một
tia khác thường.
“Nói vậy thì ba lớn đã đồng ý rồi?”
… Vân Mộ Hoa không nói gì mà nhìn hai ba con nọ, trong lòng oán hận vô cùng.
Buổi tối, ba người cùng ngủ một giường thì sẽ phát triển thành cái dạng gì? Cậu không cho rằng Âu Dương Thụy sẽ ngoan ngoãn không động tay động chân.
Ông trời ơi! A a a a…
“Mộ Âm, phiền chị đưa Lăng Lăng về trước, lát nữa tôi và Mộ Hoa sẽ về.”
“Được, không thành vấn đề.”