Một dấu răng nhỏ còn sót lại trên ống hút.
Trong vườn vừa mới gặp một cơn mưa, hơi ẩm từ mưa trở thành giọt sương những cánh hoa hồng.
Trên sân thượng tầng hai, Bùi Gia Mạt đang hút điếu thuốc cuối cùng.
Đôi chân thon dài duỗi ra khỏi lan can, hơi đung đưa, ngả người về phía sau chờ đợi một cơn gió nhẹ.
Cố Quyết ngồi bên cạnh cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khói thuốc của cô, “Tai em còn đau không?”
Bùi Gia Mạt lắc đầu, đôi mắt nhìn anh tràn ngập ý cười.
Cố Quyết không khỏi nghiêng người về phía cô, bọt trong ly bên cạnh dâng lên, anh nếm được mùi cam đắng và nicotin trong miệng cô.
Cứ hôn cô, phía dưới anh lại cứng lên.
Anh luồn tay vào trong áo cô, sờ nắn đôi gò bồng mềm mại, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa bóp.
Nếu muốn làm cô trực tiếp trên sân thượng, bên kia sông, anh không cần phải sợ có ai nhìn thấy.
Nhưng ý tưởng buồn cười này nhanh chóng bị đẩy ra khỏi đầu anh.
Tay anh cứ nắn bóp liên tục.
Nhưng họ hôn nhau mãnh liệt, lại không bao giờ để ý đến tiếng bánh xe lăn ngoài sân.
Năm phút sau.
Lúc Cố Bội Cẩn đẩy cửa phòng làm việc ra.
Nhìn thấy khung cảnh trước mắt——
Trên sân thượng, cô gái lạ mặt mặc một chiếc áo phông rộng màu đen rõ ràng là không vừa, quần soóc chỉ che được chân, do tư thế hôn bị hạn chế nên mái tóc dày dài màu hạt dẻ xõa ra sau vai, ánh sáng mờ ảo chảy trong mưa, trên tay cô cầm bên mình là điếu thuốc sắp tàn.
Tiếng đẩy cửa khiến đôi tình nhân giật mình.
Hai người cùng nhau quay đầu lại, điều này khiến Cố Bội Cẩn có thể nhìn rõ hơn, cô gái có hai chiếc khuyên tai ở xương tai phải.
Ánh mắt họ chạm nhau, một chút ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp đó.
“Mẹ?” Cố Quyết sững sờ mấy giây, đứng dậy, vô thức cầm lấy điếu thuốc từ tay Bùi Gia Mạt.
Cố Bội Cẩn thu hồi ánh mắt khỏi cô gái, bước vào thư phòng: “Mẹ đang tìm tài liệu dịch thuật.”
Bùi Giai Mạt kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, sau khi định thần lại nhìn về phía Cố Quyết cầu cứu: “Em nên làm gì đây?!”
Cố Quyết kéo cô dậy, lau nước mưa trên bắp chân cô, trầm giọng nói: “Không sao đâu.”
Sao mà không sao chứ!
Cô nhớ trước đây Cố Quyết từng nói mẹ anh là giáo sư khoa tiếng Đức của Đại học Ngoại ngữ Thượng Hải.
Chỉ cần dùng đầu suy nghĩ một chút thôi cũng biết rằng dù mẹ có hiền lành và tốt bụng đến đâu thì chắc chắn sẽ tức giận khi nhìn dáng vẻ hiện tại cô như thế này.
Cho nên cô chỉ đành bất lực đứng đó, càng lo lắng, biểu cảm trên mặt càng trở nên cứng đờ.
Khoảng cách hai phút dài như trong hai thế kỷ trôi qua.
Mãi cho đến khi Cố Bội Cẩn tìm được tài liệu mình muốn, bà mới quay đầu nhìn bọn họ.
Sửng sốt mấy giây, bà đột nhiên mỉm cười đi đến trước mặt Bùi Gia Mạt, trong mắt không có chút dò xét nào, “Bác xin lỗi, bác không biết cháu ở đây, vừa rồi dọa cháu sợ đúng không?”
Bùi Gia Mạt lắc đầu, ngón tay cuộn tròn khó chịu.
“Bác biết cháu là Gia Mạt.” Giọng nói của bà tựa như mưa phùn nhẹ ngoài cửa sổ.
Ngửi được mùi thơm tươi mát trên người, cô gái được gọi tên gật đầu.
Mẹ Cố Quyết xinh đẹp hệt như trong ảnh, khi bà ấy cười bên má sẽ xuất hiện một lúm đồng tiền nổi. Gương mặt không có sự cố gắng can thiệp chỉnh sửa lắng đọng lại những dấu vết yên bình của năm tháng. Thực tế, Cố Quyết có mũi giống bà ấy nhất, với những đường nét cực kỳ đẹp, cao và thẳng, đường nét rõ ràng.
Nhận ra rằng ánh mắt của cô không nên nán lại quá lâu. Bùi Gia Mạt cụp mắt xuống, im lặng mím môi như một đứa trẻ mắc lỗi.
Nhưng Cố Bội Cẩn cũng không trách cô vô lễ, chỉ là rũ mắt nhìn đồng hồ, “Hôm nay bác không rảnh, nếu có cơ hội bác sẽ bảo A Quyết đưa cháu đến nhà bác cùng ăn tối được không?”
“Dạ….Vâng ạ.”
“Hẹn gặp lại nhé.” Bà giơ tay vuốt ve mái tóc của cô trước khi rời đi: “Hai đứa cứ chơi tiếp đi, bác không làm phiền hai đứa nữa.”
Cánh cửa phòng làm việc đã đóng lại.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Bùi Gia Mạt ngồi xổm trên sân thượng, nhìn xuống tầng dưới qua lan can.
Mãi cho đến khi xe của Cố Bội Cẩn chậm rãi rời khỏi sân, cô mới quay người trốn vào trong ngực Cố Quyết.
–
Đêm khuya, hôm nay họ làm chuyện đó lần thứ ba trong phòng tắm.
dương v*t to dài nóng rực đâm vào trong âm đ*o trơn trượt và chật hẹp, tư thế đâm từphía sau giúp Cố Quyết có thể đẩy vào sâu nhất.
Anh dùng cánh tay bảo vệ cơ thể cô, hơi thở nóng ẩm của anh lướt từ sau gáy đến xương quai xanh, Cố Quyết nắm lấy cằm cô, ép cô quay đầu hôn anh. Chiếc lưỡi mềm mại và nóng bỏng xuyên qua giữa hai hàm răng của cô, nhẹ nhàng cuốn lấy chiếc lưỡi và khuấy đảo khoang miệng cô, quấn lấy cô triền miên cọ xát.
Trong phòng tắm đầy sương mù, cô bị hôn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, môi và má đều ướt dầm dề nước bọt.
“Anh trai……” Cô mở mắt ra, thu tay lại nắm lấy cánh tay anh, “Anh đi tắm trước đi…”
“Được.” Cố Quyết hôn nhẹ lên tai cô, đưa tay mở vòi hoa sen, nước nóng xối xuống lên làn da hai người sát vào nhau.
Nhưng dương v*t của anh vẫn đút vào trong cô, tiếp tục sưng to với tốc độ kinh người.
“Ra ngoài, anh ra ngoài trước đi……” Cô tựa vào ngực anh, khe khẽ khóc.
Đã làm đến bước này rồi sao anh có thể dừng lại chứ. Cố Quyết bình tĩnh thở ra, hạ mi xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng ôm lấy vai và cổ cô: “Bé yêu à, anh tắm giúp em nhé?”
Âm thanh ẩm ướt đột nhiên xuyên vào tai cô, cơ thể cô run rẩy, âm đ*o bót chặt, Cố Quyết nín nhịn ham muốn xả tinh mãnh liệt khi dương v*t bị bên trong mút xoắn, hôn lên sau gáy cô: “Bé yêu à, em đừng đẩy anh ra ngoài chứ….”
Sau khi bóp hai bơm sữa tắm, lòng bàn tay thô ráp của anh vuốt ve cơ thể cô.
Không khí ngay lập tức tràn ngập mùi thơm của gỗ mộc hương.
Những vết chai dày ở bàn tay trái che phủ ngực, eo, bụng dưới và cuối cùng nằm trên cặp mông trắng mềm mại của cô.
Bùi Gia Mạt dựa vào vòng tay anh, gần như không thể kiềm chế được mà rên rỉ.
Nắm lấy tay anh.
Cố Quyết cúi đầu, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mở mép thịt cô ra, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Bé yêu à, em có muốn rửa chỗ này không?”
Dòng nước ấm áp dọc theo eo bụng chảy vào vùng kín của cô, dương v*t to lớn vẫn cắm sâu vào trong người cô, “Ư- muốn, em muốn!”
Ngón giữa cẩn thận thọc vào lỗ, chạm vào hột le sưng tấy. Cố Quyết nhẹ nhàng mở lỗ thịt ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa ngoáy xoa tròn trêu chọc.
“Anh ơi….. Đừng làm thế… A… Đừng xoa nữa……”
Anh bắt chước hành vi trước đây của cô, ngậm dái tai cô vào miệng, chậm rãi đút dương v*t vào sâu: “Em không thích thế này à?”
“Em….Thích lắm…” Kích thích quá. Cô không thể kìm nén được ham muốn mãnh liệt như thế, cơ thể vặn vẹo khó chịu, thịt mềm siết chặt hơn.
“Thả lỏng đi em.”
Viên ngọc nhỏ trở lên sưng cứng nhô lên dưới sự ngoáy móc của anh, dục vọng dâng lên ở bụng dưới của cô giống như một cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm tất cả lý trí và sự xấu hổ trong im lặng.
“Ngứa chết mất……” Cô ngẩng đầu hét lên, bất chấp nắm lấy cánh tay anh: “Anh trai à, giúp em với….”
“Được.”
Để giúp cô, anh bắt đầu di chuyển thật mạnh, âm đ*o mềm kéo căng đến mức tối đa, khi dương v*t ra vào liên tục, thịt mềm đỏ tươi kèm theo nước dâm chảy xuống.
Khoái cảm hoang dã ập đến với cô, sâu trong cô đau sưng tấy, gào thét muốn được làm nhiều và nhanh hơn.
Cô bị anh làm đến mức ngực đung đưa dữ dội, bối rối nhìn lại.
“Nhanh lên.” Cô rên rỉ nhẹ nhàng, gần như im lặng, “Làm em nhanh lên.”
Cố Quyết mím môi, đột nhiên bóp nắn ngực cô, áp sát vào người mình, da thịt va chạm phát ra âm thanh dữ dội.
Ngực trắng mềm như trào ra từ giữa ngón tay anh, bị anh nắn bóp thành nhiều hình dạng.
Bùi Gia Mạt bị làm đến mức chân mềm nhũn, ngực cô lắc lư dữ dội, cô gần như đứng không vững, chỉ có thể tựa vào anh, để anh điên cuồng đâm vào bên trong cô.
Cố Quyết thở dốc nặng nề, phần lớn dương v*t kéo ra khỏi lỗ nhỏ chật hẹp, cánh tay gân guốc siết chặt cô, bắt đầu điên cuồng thâm nhập lần cuối.
Lúc cởi bao ra, tinh dịch chảy xuống trục cây to dài gớm ghiếc.
Bùi Gia Mạt đưa ra ra cầm lấy thứ đó, dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve quy đầu anh rồi hôn lên bờ vai và cánh tay trần trụi của anh.
Yết hầu Cố Quyết lăn lộn lên xuống.
Trở lại phòng ngủ. Dùng khăn giấy sạch lau đi những vết nước còn sót lại trên khuôn mặt và xương tai của cô.
Bùi Gia Mạt không nói gì.
Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, không thể phân biệt được cảm xúc tốt hay xấu.
Mãi cho đến khi Cố Quyết tắt đèn đọc sách cuối cùng rồi ngủ bên cạnh cô, anh mới nghe thấy cô nói thầm: “Hôm nay em cư xử ở trước mặt mẹ anh tệ thật đấy.”
“Hả?” Cố Quyết nghiêng người ôm lấy người cô, “Làm sao vậy?”
Trong bóng tối, giọng cô nghèn nghẹn và nhẹ nhàng:
“Không gọi bác ấy là dì.”
“Thậm chí còn không cười với dì ấy.”
“Khi dì ấy đẩy cửa bước vào, trên tay em còn cầm điếu thuốc nữa.”
Một số điều không thể nhớ lại được.
Càng nghĩ về chuyện đó cô cảm thấy tồi tệ.
“Mẹ anh chắc hẳn có ấn tượng với em rất xấu.”
“Đâu có.” Cố Quyết mỉm cười, giọng nói ôn hòa trong bóng tối như này không thích hợp, “Mẹ anh cũng từng hút thuốc, trong khoa của bà ấy có 8 giáo sư đều là những người hút thuốc.”
“Chuyện đó khác mà.”
“Có gì khác nhau?” Anh vuốt ve mặt cô, “Bà ấy gần như không quản anh nhiều, cũng sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà thay đổi thái độ với em đâu.”
Bùi Gia Mạt, người đang mặc chiếc áo phông đen bình thường nhất trong tủ quần áo của mình, người có hai chiếc khuyên ở tai vì tò mò, không hề cười, có thái độ kiêu ngạo và không bao giờ nói những điều tốt đẹp với bất kỳ ai, vẫn là người con gái anh yêu nhất trên đời này.
“Nhưng mà……”
“Không có nhưng.” Anh hiếm khi ngắt lời cô, trong đêm tối nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Bà ấy chắc chắn rất thích em.”