Mùa thu ở phía Nam rất ngắn, mưa suốt ba ngày, trực tiếp chuyển sang cuối thu.
Bùi Gia Mạt bị cảm lạnh.
Buổi tối xuống lầu mua thuốc, cô gái đeo tai nghe đi qua con hẻm chật hẹp lầy lội và tối tăm đến hiệu thuốc bên đường.
Cô mua hộp thuốc rẻ nhất rồi trả tiền, khi đẩy cửa bước ra ngoài, cô thấy một nhóm người ồn ào đang tụ tập trên đường phố.
Khi cô đến gần hơn, dường như có một người đàn ông say rượu đang kéo một người phụ nữ gầy gò, trong lúc đẩy, Bùi Gia Mạt nhìn thấy mái tóc rối bù của người phụ nữ để lộ ra khuôn mặt sưng phồng do bị tát.
Đám đông xem náo nhiệt thì thầm vài câu về tranh chấp gia đình.
Hơi thở của Bùi Gia Mạt nặng nề, các khớp tay đang cầm túi thuốc bị dùng sức trở nên trắng bệch.
Cô đang định bước tới thì lại có người chạy trước.
Cô gái tóc đỏ chạy tới, túm cổ áo người đàn ông kéo lại rồi tát vào mặt khiến người đàn ông ngã xuống tại chỗ.
Lúc ông ta đứng vững, nhìn thấy người tới chỉ là một cô bé, trên mặt anh ta lộ ra vẻ nghiêm nghị: “Tiểu La San, con mẹ nó cô dám đánh tôi?”
“Đánh anh thì sao? Anh đánh phụ nữ ở trên đường, còn tôi thì không được đánh anh à?”
Số lượng người xem dần dần tăng lên, người đàn ông trở nên tức giận, nói: “Nó là vợ tao, tao muốn đánh bao nhiêu thì kệ tao!”
Vừa dứt lời, Hứa Trữ liền cởi túi xách trên tay ném về phía đầu người đàn ông, những chiếc đinh tán sắc nhọn cào vào da thịt, máu bắt đầu chảy ra từ trán người đàn ông, “Vậy tao là bố mày đây này, tao xem mày là thằng vũ phu, tao muốn đánh mày bao nhiêu thì đánh nhé.”
Cuộc cãi vã vẫn tiếp tục.
Bùi Gia Mạt lặng lẽ rút lui khỏi đám đông.
Trong tai nghe có tiếng reo hò, sau đó là tiếng thở của Cố Quyết, sau khi đến gần vẫn còn thở hổn hển nặng nề.
“Tập luyện đã xong rồi.” Anh ngoan ngoãn báo cáo mọi hành tung của mình cho cô, sau một lúc im lặng, anh hỏi: “Ở đó xảy ra chuyện gì thế? Sao ồn ào vậy?”
“Không có gì đâu, bên đường có người say rượu đánh nhau đấy mà.”
“Em cẩn thận đấy, đừng đến gần người say rượu. “
“Ừ.”
Sau khi về nhà uống thuốc, đầu cô bắt đầu choáng váng, 10h tối Bùi Gia Mạt tắt đèn rồi nằm xuống giường.
“Em vẫn còn khó chịu sao?” Giọng nói của Cố Quyết vang lên bên tai cô, rất gần nhưng cũng rất xa.
Cô kìm nén giọng nói của mình, nghẹn ngào nói: “Vâng.”
Lúc này Cố Quyết đã trở về nhà, đóng cửa rất khẽ, giọng nói cũng trầm xuống: “Trùm chăn ngủ đi, nếu sáng mai em vẫn còn không thoải mái thì xin nghỉ nhé.”
Không có câu trả lời từ đầu bên kia.
Im lặng hồi lâu, anh chợt nghe thấy cô gọi: “Anh ơi……”
Cố Quyết đặt quần áo trong tay xuống: “Tôi đây.”
“Đừng cúp máy nhé……” Hơi thở của người bệnh dường như bị ngăn cách bởi tầng mưa và sương mù.
Người chuẩn bị đi vệ sinh bây giờ đã ngồi lại vào bàn học, “Được, tôi không cúp máy, em ngủ đi, tôi ở đây với em.”
Cô chìm vào giấc ngủ, hơi thở dần chậm lại.
Đêm đó, Cố Quyết ngồi trong bóng tối đến bốn giờ sáng, cho đến khi cuộc gọi bên kia bị ngắt do tự động tắt, anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa xong.
…..
Cái lạnh kéo dài cả tuần trước khi trở nên đỡ hơn.
Vào lúc tồi tệ nhất, cô phải nghỉ học hai ngày, khi cô quay lại trường, đống đề thi gần như tràn ngập ngăn kéo bàn của cô.
Trong giờ học, Bùi Gia Mạt nằm trên bàn, bất tỉnh như thể đã ngủ rất lâu.
“Ôi đứa nhỏ tội nghiệp.” Lúc Chu Tư Viên quay lại, cô ấy giúp cô đổ đầy nước nóng, đưa tay thăm dò trán cô, “Sao tớ lại cảm thấy cậu vẫn còn hơi nóng nhỉ?”
Cô tỉnh dậy trong một môi trường hỗn loạn, chân tay cứng đờ như thể đã bị rút hết sức lực.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn: “Tớ không sao.”
Ngoài cốc nước nóng mới đầy, trên bàn còn có một túi thuốc.
Bùi Gia Mạt khó hiểu nhìn Chu Tư Viên.
Cô ấy mỉm cười và ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừm, cậu ấy đưa thứ đó cho cậu đấy “
Bùi Gia Mạt nghe vậy vừa nhìn sang, chàng trai ngoài hành lang nhìn vào mắt cô, sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó cong môi cười.
“Hai ngày trước cậu không đến trường, Lâm Dược mỗi ngày chạy đến lớp chúng ta tám trăm lần, hỏi các bạn cậu thế nào rồi “
Bùi Gia Mạt thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đẩy túi thuốc ra, nhờ người bên cạnh giúp đỡ: “Viên Viên, giúp tớ trả lại cho cậu ấy đi.”
“Tớ không làm được đâu.” Lần đầu tiên Chu Tư Viên từ chối cô với giọng điệu lúng túng, “Cậu không biết Lâm Dược này phiền đến mức nào đâu, bây giờ bạn học của chúng ta bị cậu ấy làm phiền đến mức nhìn thấy cậu ta là trốn luôn, nếu cậu để tớ đi trả thuốc cho cậu ấy, tớ đoán là ngày mai cậu ấy có thể xách cái bàn đến lớp chúng ta học luôn.”
Bùi Gia Mạt cúi đầu, im lặng.
Chu Tư Viên lại nói: “Nhìn cậu ấy kìa, đáng thương ghê, ngày nào cũng ngồi xổm ở đó như chó con ấy.”
“Không thì cậu có thể tự mình trả lại cho cậu ấy đi.”
“……Ừ.”
Khi Bùi Gia Mạt bước đến trước mặt Lâm Dược với túi thuốc, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự phấn khích sung sướng toát ra từ cậu ta.
Nhưng ánh mắt của cô lại lạnh lùng nhìn cậu ta.
Cô vươn tay đưa trả thuốc cho cậu ta.
“Cậu cầm lấy đi “
Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả ánh mắt. Nhưng khi bốn chữ đó rơi vào trong lòng Lâm Dược, cậu ta lại cảm thấy nóng bỏng.
“Sao vậy?” Cậu ta chớp mắt, khuôn mặt tràn đầy sự ngây thơ và vui sướng.
“Tôi đã khỏi bệnh rồi nên không cần nữa.” Ánh mắt cô vẫn không dao động nhiều, thậm chí trong giọng điệu còn có chút mất kiên nhẫn
Lâm Dược nói: “Nhưng để lần sau cậu có thể dùng được mà. Tớ nghe trên TV nói rằng gần đây thời tiết chuyển mùa thường xuyên xảy ra cảm cúm đấy, lớp tớ có vài người bị ốm phải nghỉ học rồi kìa.”
Bùi Gia Mạt nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt dần dần bộc lộ bản chất ngốc nghếch, nhất thời cô mất hết hứng thú nói chuyện với cậu ta, cô cúi đầu xuống không thể giấu được vẻ khinh thường trong mắt.
“Tốt hơn hết cậu nên giữ nó cho riêng mình đi. “
Lâm Dược ngăn cô lại: “Sức khỏe của tớ tốt lắm, tớ chưa từng bị bệnh đâu. Bác sĩ gia đình của tớ nói rằng ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy ai có thể chất tốt hơn tớ đấy!”
Khi gió lạnh thổi qua ngoài hành lang, Bùi Gia Mạt cau mày, đầu óc cô chóng mặt đau nhức yếu ớt vì nghe quá nhiều điều vô nghĩa.
Cô trực tiếp nhét thuốc vào tay Lâm Dược, “Cầm đi.”
Chàng trai cao lớn cầm thuốc trong tay, đứng bất lực trong gió lạnh.
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không thích cậu.” Cô chỉ đơn giản giải thích những lời cô nói, đỡ hơn để cậu ta không hiểu tiếng người mà tiếp tục nói đông nói tây với cô.
Không đợi cậu ta trả lời, cô xoay người rời đi.
Nhưng giây tiếp theo, cổ tay cô đột nhiên bị cậu ta tóm lấy.
Cô quay lại nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt trong trẻo, dịu dàng ấy chỉ vì cái nhìn chăm chú của cô lại hiện lên ánh cười.
Đó là một chú chó con vẫn rất vui vẻ ngay cả khi bị từ chối.
Im lặng một hồi, cô sửng sốt một chút, để cậu ta nắm lấy cổ tay mình, mỉm cười nói: “Bùi Gia Mạt, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”
=> Thằng này cuồng ngược hay sao ấy:))))