Yết hầu khó khăn lên xuống.
Cố Quyết mím môi, xấu hổ nói: “Đẹp”.
Ống kính dịch chuyển. Mắt anh cũng cụp xuống.
Chiếc bụng trắng nõn phẳng lì của cô lộ ra trên màn hình, những đường cong hơi lõm vào hai bên eo trông thật mềm mại và quyến rũ.
“Còn ở đây thì sao anh? Nhìn có đẹp không?” Cô dựa vào đầu giường với tư thế khiêu gợi
Cố Quyết nín thở, im lặng.
Sự im lặng không phải vì điều gì khác, mà vì mất kiểm soát.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng dương v*t cương cứng của mình đang đẩy ra khỏi mép quần lót vào lúc này, ma xát khiến anh sưng đau lạ thường.
“Không đẹp sao?” Hơi thở thì thầm của cô lướt vào trái tim anh qua màn hình, sau một âm thanh ngắn ngủi, camera di chuyển chỗ khác
Chỉ liếc mắt một tí
Não ngừng hoạt động luôn.
Tất cả sự tỉnh táo và tâm trí biến mất vào lúc này.
Dưới thân của cô gái được bọc trong quần lót ren mềm mại.
Xương mu phồng lên như một chiếc bánh bao hấp nhỏ.
Đầu anh nóng bừng.
Dòng máu trong cơ thể dồn vào một nơi.
Vài giây ngắn ngủi, Cố Quyết đã thầm nghĩ không ổn, vô thức giơ tay che mũi
Trong một giây, chất lỏng nóng ướt nhỏ nhọt xuống kẽ ngón tay rồi chảy lên ga trải giường.
Bùi Gia Mạt ngồi dậy kêu lên
“Anh ơi, anh chảy máu mũi rồi!”
Cô chưa bao giờ thấy máu đỏ đến thế.
Nhuộm tay khắp anh.
Tiếp tục trượt xuống các đốt ngón tay của anh, nhuộm đỏ xương cổ tay anh.
Cố Quyết vội vàng đứng dậy, trong lúc hoảng hốt, anh lấy ra mấy tờ giấy ở đầu giường, tùy tiện lau đi.
“Anh à……
Giữa giọng nói vừa lo lắng vừa áy náy của cô, Cố Quyết cúi đầu nhìn màn hình, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi không sao.”
“Đừng cúi đầu xuống!”
“Được.” Giọng anh nghèn nghẹn trong quả bóng giấy, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng.
Cô gái trên màn hình với đôi chân cong, ngồi như một chú vịt dễ thương.
Cố Quyết biết rằng mình chẳng có tiền đồ gì cả.
Anh nhìn cô với cái mũi chảy máu, đôi mắt cụp xuống.
Nhưng mà……Dễ thương quá.
Sao một người có thể ngồi thôi cũng đáng yêu vậy nhỉ.
Anh đặt điện thoại lên bàn bên cạnh, ngồi xổm xuống cạnh giường, như thể lúc này cô đang ngồi đối diện với anh.
“Tôi không sao đâu.” Anh lặp lại.
“Nói dối.” Cô thấp giọng nói, có chút buồn bã, “Anh chảy máu nhiều quá”
Anh không thể chịu đựng được cô như thế này
Anh không nghĩ ra lời an ủi nào, nên anh chỉ có thể ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại, mất một lúc lâu mới nói: “Tôi đi rửa sạch đã.”
“Ừ”
Bùi Gia Mạt vốn nghĩ rằng anh sẽ cúp điện thoại ngay.
Không ngờ sau khi đứng dậy, anh không những không kết thúc cuộc gọi mà còn nhấc điện thoại di động lên đưa cô vào phòng tắm.
Bên tủ phòng tắm.
Anh dùng một tay cởi áo thun rồi ném vào đống đồ bẩn bên cạnh.
Phần thân trên trần trụi và cơ bắp của anh xuất hiện trên màn hình.
Chỉ liếc mắt một cái anh liền bước sang bên kia đi tắm rửa.
Hai phút sau, tiếng nước chảy đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt đầy nước của anh đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng nghiêm nghị như thường lệ nữa, dường như đang mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng.
Nhìn cô gần hơn.
“Tôi ổn mà, đừng lo nữa.”
Bùi Gia Mạt nhẹ nhàng đáp lại.
Từ góc độ này, có thể thấy rõ vết sẹo trên xương trán của anh.
Khi nhìn kỹ, có thể thấy đó là một đường nét rất sâu.
Sau khi anh trở về phòng ngủ, nằm xuống trong bóng tối
Cô lại hỏi: “Sao anh lại có vết sẹo này thế?”
Cố Quyết ngẩn người, sờ sờ xương mày của mình.
Anh nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Đánh nhau.”
Bùi Gia Mạt cũng tắt đèn, nằm cùng anh trong bóng tối.
Hô hấp cô trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cố Quyết, sao anh lại đánh nhau vậy?”
Anh không trả lời ngay. Giọng nói đến gần hơn, một đôi mắt đen nhìn thẳng vào trái tim cô qua màn hình.
Thật lâu sau, anh nói: “Cậu có muốn nghe không?”
Bùi Gia Mạt ngửi thấy mùi bất thường.
Nhưng cô không suy đoán.
Cô ngoan ngoãn ậm ừ, ra hiệu cho anh tiếp tục.
Giọng nói của anh không thể nhẹ nhàng hơn, nhưng mỗi lời nói đều đè nặng lên trái tim Bùi Gia Mạt.
Anh cho biết, năm thứ hai tham gia vào đội tuyển tỉnh, anh tình cờ đụng phải chị gái cùng chơi đánh đôi với anh trong bệnh viện, đã bị hai huấn luyện viên của đội nữ quấy rối.
Người đàn ông bình thường nghiêm túc duỗi tay tùy ý vuốt ve bộ ngực của cô gái. Qua cửa sổ, anh nhìn thấy vẻ mặt đê tiện và tục tĩu đó.
Anh lao vào mà không suy nghĩ gì cả.
Trong lúc tranh chấp, họ đã xảy ra xung đột bạo lực về, sau đó có rất nhiều đồng đội đi theo tiếng động và vây quanh họ, sự bốc đồng của chàng trai xen lẫn với tức giận cá nhân, tình hình vượt quá tầm kiểm soát, cuối cùng biến thành một cuộc ẩu đả giữa đám đông, thế là anh bị loại khỏi đội tỉnh vì trực tiếp đánh gãy xương mũi của huấn luyện viên, rồi bị đình chỉ thi đấu một năm.
Anh nói đơn giản, không lặp lại quá nhiều chi tiết.
Sau khi dừng lại, cả hai đều không phát ra âm thanh nào.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời sáng hơn
“Em nghĩ xem……Có phải tôi rất bốc đồng không?” Anh ngập ngừng hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên xương trán anh qua màn hình.
Bùi Gia Mạt nói: “Không phải.”
Cố Quyết dịu dàng và tốt bụng, sẽ không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau khổ của người khác, theo cô nghĩ, anh là chàng trai tốt nhất trên thế giới.
Rất lâu sau đó. Bùi Gia Mạt nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng hỏi: ” Anh có đau không?”
Đôi mắt của Cố Quyết cứng đờ trong giây lát.
Đột nhiên có một sự dịu dàng dâng lên trong trái tim anh.
Anh lắc đầu nói: “Không đau.”