Tiếng còi chói tai, trận đấu cuối cùng trên sân bóng rổ vừa kết thúc.
Cuối mùa hè, cái nóng ẩm ở phía Nam vẫn mãi chưa tan hết.
Chiều tối sân vận động vang lên tiếng bóng rổ bụp bụp rơi xuống đất rồi bật lại, giữa tiếng ồn ào, Cố Quyết nhìn về phía Lâm Dược.
“Mày vừa nói gì cơ?”
“Bùi Gia Mạt!” Lâm Dược sải bước về phía khán đài rồi nhìn xung quanh: “Hình như tao vừa nhìn thấy Bùi Gia Mạt’’.
“Ai thế?”
Ngày nóng nực ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi, Lâm Dược thản lấy khăn lau mồ hôi trên trán, “Bùi Gia Mạt ấy, học sinh đứng đầu mới chuyển tới. Đi học được hai tháng rồi, đừng nói với tao là mày chưa từng nghe đến tên Bùi Gia Mạt nhé”
Nghe quen quen, nhưng Cố Quyết không thể nhớ mình đã từng nghe ở đâu, anh chỉ lắc đầu rồi cúi xuống nhặt đồ rơi trên đất.
Một lúc sau, có người bên cạnh trả lời: “Vừa rồi tao nhìn thấy cậu ấy, người ta đứng ở ngoài sân một tí là rời đi rồi”
“Không phải cậu ấy đến gặp Lâm Dược à?”
“Chẳng lẽ không đúng hả? Không xem trai đẹp chẳng lẽ nhìn mày à”
“Mẹ nó, mày muốn chết đúng không”
Đám người vang lên một trận cười vang, nhưng chàng trai người bị nhắc tên lúc nãy hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ nói: “Điên à, mấy người đừng nói nhảm nữa”.
“Đúng ha, một học sinh đứng đầu như cậu ấy chỉ biết học tập và thi đua thôi, sao cậu ấy có thể lãng phí thời gian nhìn tụi này….’’
Âm thanh vui đùa bên tai biến mất, Cố Quyết một mình dọn đống bừa bộn trên đất, đặt từng quả bóng vào phòng dụng cụ rồi khóa cửa lại.
Lúc trở lại sân bóng, anh bất ngờ nhìn thấy một lọ thuốc sát khuẩn và một túi bông gòn mới tinh chưa mở được giấu bên cạnh balo của mình.
Bên dưới ấn một mảnh giấy mỏng, Cố Quyết cầm lên, nhìn thấy dòng chữ viết tay mảnh mai xinh đẹp của cô gái: [ Anh nhớ xử lý vết thương trên cánh tay, trời nóng cẩn thận bị nhiễm trùng nhé ]
Anh ngơ ngác nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng khả nghi.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy phía xa chỉ có đám đông thưa thớt đang tản ra bên ngoài trường học, thỉnh thoảng có những cặp đôi lén lút nắm tay nhau để tránh tầm mắt của mọi người, nhưng đáng tiếc sau khi bị lộ, họ chỉ có thể đỏ mặt chấp nhận sự trêu chọc của bạn bè.
Ánh mắt anh lại rơi vào tờ giấy trong tay, trong lúc nhất thời, Cố Quyết nhớ lại lúc thi đấu anh bị một cầu thủ trong đội đối phương ác ý đánh ngã, khuỷu tay đập vào đống đá trên đất, chỉ bị rách da. Da dày thịt béo nên đương nhiên anh chẳng quan tâm cho lắm.
Nhưng cô ấy xuất hiện khi nào vậy? Cô ấy đã đến bao lâu rồi? Rồi cô ấy rời đi lúc nào?
Ngoài ra, tại sao lại đến xem anh chơi?
Có phải…… Cô ấy thích anh không?
–
Sau này, nếu Cố Quyết kể lại thì câu chuyện bắt đầu từ đêm đó.
“Bạn là ai thế?”
Trước khi đi ngủ anh tắt hết đèn, Cố Quyết nhấn gửi câu này trong bóng tối.
Sau đó, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không dám thừa nhận rằng anh đang mong chờ một khoảnh khắc khi thời gian trôi qua từng giây một.
Mong chờ nhận được hồi âm từ cô gái lạ.
Khi anh nhận ra điều này, nhịp tim của anh đột nhiên tăng tốc dữ dội, điện thoại bị nắm chặt trong tay, sức nóng rất rõ ràng.
Nửa phút sau, lời nhắc nhở vang lên.
Không phải là tin nhắn của cô gái, mà là một lời mời kết bạn một tài khoản trên app khác mà anh không thường xuyên sử dụng.
Nhấp vào, avatar trống và không hiển thị album, biệt danh là một biểu tượng nhỏ đặc biệt tương tự như “Quyền lực thứ mười một”
Không có ghi chú, nhưng Cố Quyết theo bản năng cảm giác được là cô ấy.
Không do dự nhiều, Cố Quyết quyết định chấp nhận.
Gần như cùng lúc đó, icon của sức mạnh thứ mười một nhảy ra.
Cô gái hỏi: “Anh có muốn biết em là ai không?”
Cố Nhạc nhìn câu này sững sờ, đầu óc trống rỗng. Anh lại nhận ra rằng có lẽ từ lúc này trở đi, có một số việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa.
Thế nên anh hỏi: “Chúng ta có biết nhau không?”
Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [ Em biết anh. Nhưng anh có lẽ không biết em đâu. ]
Anh không biết ư? Suy nghĩ của Cố Nguyệt trở nên choáng váng. Từ mấy tin nhắn lúc trước cô gửi, anh chỉ biết cô học cùng trường với anh còn học cùng lớp nữa. Và bức ảnh đầu gối bị thương của cô ấy cho thấy cô ấy phải có làn da rất trắng và rất gầy.
Ngoài điều đó ra, anh hầu như không biết gì về cô.
Vậy thì tại sao cô lại tò mò và khao khát muốn theo dõi mọi thứ về anh như vậy?
Trong trường không thiếu nam sinh vừa đẹp trai vừa phóng khoáng như Lâm Dược, nên so sánh với anh, anh giống như một khúc gỗ biết nói.
Nghĩ đến đây, cả người Cố Nguyệt lại đắm chìm trong sự chán nản khó tả.
Một lát sau, màn hình vốn đang mờ nhạt bỗng chốc sáng lên:[ Thật ra, nếu anh không biết em cũng không sao, chỉ cần anh biết người em thích là Cố Quyết ]
Một chút ánh sáng mờ ảo trước mặt tràn ngập căn phòng này, lấp đầy màn đêm từng chút một, mềm mại như trái tim của chàng trai.
Cố Quyết cầm điện thoại cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, muốn hỏi một số thông tin hữu ích, nhưng bộ não đáng thương của anh lại không hoạt động được.
Cuối cùng, anh chỉ cẩn thận hỏi: [ Hình như cậu tìm nhầm người rồi phải? ]
Tuy nhiên, lần này khoảng thời gian dài đến đáng lo ngại. Cơn buồn ngủ bị xua đi, Cố Quyết mở mắt trong bóng tối, trằn trọc xoay người.
Cho đến khi đầu bên kia trả lời—
[ Anh ngồi bên cửa sổ ở hàng cuối lớp quanh năm. Mặc dù anh luôn ngủ giật trong lớp nhưng thành tích của anh không tệ. Anh lớn lên ở Úc với gia đình, cho đến năm cấp 2 mới về Trung Quốc. Anh chơi tennis rất giỏi, giỏi nhất là anh thuận tay trái, anh đã tham gia nhiều giải đấu còn đã giành được thứ hạng tốt. Anh tập luyện buổi tối từ thứ 2 đến thứ 6 hàng tuần, gia đình anh sống trong một căn biệt thự xinh đẹp ở số 27 đường Vân Từ. ]
Lúc này Cố Quyết sững người, mọi suy nghĩ đã dự định trước đó của anh đều đột ngột kết thúc.
“Sao cậu biết hết mấy chuyện này?” Khi anh hỏi câu này, cả đầu óc Cố Quyết hỗn loạn
Một lúc sau, anh chợt nhận ra rằng dù mình là người liên tục đặt câu hỏi nhưng người chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện vẫn luôn là đối phương.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt anh lại không ngừng đỏ bừng, thời gian trôi qua từng chút một.
Giây tiếp theo, một tin mới nhảy vào mắt anh.
Lần này, cô gái gửi một voice, giọng nói nhẹ nhàng, có chút ngọt như đường, lại có chút ranh mãnh: [ Tất nhiên em biết hết chứ, em biết tất cả……mọi thứ về anh]