Du Âm đã quen với việc hay tiếp đón vị khách nhí Mộc Mộc này rồi, lúc nãy cậu bé bướng bỉnh, ăn cơm xong rồi mà mẹ cậu bé vẫn chưa qua đón nên ngồi trên sofa xem hoạt hình. Du Âm nói với cậu bé, "Mộc Mộc, dì đưa cháu về nhà nhé?"
Cậu bé cự tuyệt, "Không, cháu không về đâu."
Du Âm dở khóc dở cười đi vào bếp dọn bát đũa, sau khi dọn dẹp xong cả thì phát hiện Mộc Mộc đã nằm trên sofa ngủ rồi, trên tivi vẫn còn đang chiếu phim hoạt hình, còn cậu thì không biết mơ thấy gì mà cứ kêu mẹ.
Trẻ con lúc ngủ khuôn mặt tựa thiên thần, rất đáng yêu, trên cơ thể còn bay mùi sữa, khuôn mặt phấn nộn làm người khác nhịn không được phải đưa tay ra vuốt ve. Haiz, chắc phải kêu mẹ bé ôm bé về nhà rồi. Vừa ra đến cửa thì thấy Viên Duyên đang chuẩn bị bước ra, thấy cô thì nói, "Em làm phiền chị Tiểu Du quá, em vừa mới dọn dẹp xong, chị không biết tụi nó quậy đến mức nào đâu, mệt chết được."
"Không sao, em ăn cơm chưa? Chị làm ít mì sợi, Mộc Mộc đã ăn rồi, vẫn còn một ít. Chị nấu cho em ăn nhé."
Viên Duyên không khách khí, "Dạ được, chị nấu nhiều một tí nha, em sợ không đủ no."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Du Âm vẫn ở lại thành phố G, rồi tìm một công việc làm cho đến bây giờ. Viên Duyên là con dâu của chủ nhà. Ba năm trước Du Âm chuyển tới đây, cậu bé Mộc Mộc kia vẫn còn quấn tã, mà Viên Duyên thì mới tập tành làm mẹ.
Viên Duyên mang thai Mộc Mộc khi mới mười tám tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi hai. Khi Mộc Mộc tròn một tuổi thì Viên Duyên đi học lại, năm nay đã học năm hai, chương trình học không nặng không nhẹ, học xong thì phải lo cho Mộc Mộc bận hết tay chân. Mộc Mộc là cậu bé đáng yêu nên Du Âm rất thích, sau khi thân thiết với nhau thì khi rảnh Du Âm cũng sẽ phụ trông chừng Mộc Mộc cho Viên Duyên, thằng bé cũng rất dính Du Âm.
"Hôm nay mẹ chồng em nói buổi tối cho Mộc Mộc sang ngủ với bà, nhưng em đi học cả ngày, chỉ có buổi tối mới được ở bên con thôi. Chị có cách nào để từ chối khéo mà không làm mất lòng mẹ chồng em không?"
Vấn đề mẹ chồng nàng dâu là vấn đề cực kỳ nan giải, đối với người EQ thấp như Du Âm cũng không biết phải nói làm sao. Tính cách Viên Duyên vui vẻ phóng khoáng, nhưng đối mặt với mẹ chồng mình rất cẩn thận nên đôi lúc cô nàng cũng oán giận tại sao mình lại lấy chồng sớm như vậy chứ.
Thực tế Viên Duyên với Triệu Tu Tề mới đăng ký kết hôn hồi tháng trước thôi.
Viên Duyên oán hận tên đầu sỏ Triệu Tu Tề, "Tất cả là do tên hỗn đản Triệu Tu Tề kia."
Chuyện ngày xưa của hai người họ Du Âm có biết một ít. Hai người là bạn học cũng là thanh mai trúc mã với nhau, tình cảm đã có từ rất lâu. Thi đại học xong thì cùng nhau nếm thử trái cấm nhưng không cẩn thận nên kết ra trái cây. Viên Duyên nhát gan, rất sợ sinh con, Triệu Tu Tề vỗ ngực nói, "Sinh luôn sợ gì! Sinh sớm một chút cũng tốt, sau này con lớn, chúng ta vẫn còn trẻ. Muốn đi đâu thì đi không cần lo lắng con cái nữa." Vừa quay đầu lại đã bị Viên Duyên đánh gần chết, trải qua nhiều biến cố mới thuận lợi sinh Mộc Mộc.
Hai người nói chuyện đến đêm Viên Duyên mới ôm Mộc Mộc về nhà. Trước khi về còn thần thần bí bí hỏi Du Âm, "Mẹ em và bà nội muốn giới thiệu đối tượng cho chị, chị muốn gặp mặt người ta không?"
"Tạm thời chị không cần đâu." Du Âm từ chối.
Đôi lúc Du Âm cũng rất hâm mộ Viên Duyên và Triệu Tu Tề, bọn họ xảy ra nhiều biến cố nhưng đều đi đến được ngày hôm nay, mặc kệ có hối hận hay không, bọn họ đều chấp nhận gánh vác sai lầm của mình. Nhưng có một số người không giống vậy, họ cứ đứng yên mãi, không nhìn ra rốt cuộc mình sai ở đâu. Với người khác? Họ đã sớm không còn quan hệ. Với quá khứ? Chuyện đã qua thì không thể thay đổi.
Đó là lý do cô không thể vượt qua được chính bản thân mình.
- --
Cao Lãng nửa đêm gọi Thẩm Trị ra ngoài uống rượu dù biết rằng đã lâu lắm rồi Thẩm Trị không còn uống rượu nữa, nhưng ngoài Thẩm Trị ra, Cao Lãng cũng không biết nên gọi ai ra bồi hắn. Mỗi lần Thẩm Trị ra tâm sự với hắn, một là im lặng ngồi kế bên, hai là nói những lời khó nghe.
"Cậu không có quyền oán trách người khác. Người nên hận cậu là Lý Nhiễm, là Thanh Hề chứ không tới lượt cậu oán trách người ta."
Bản thân Cao Lãng cũng biết rằng mình không nên oán trách bất kỳ ai. Hắn biết sai lầm của mình, cũng tình nguyện gánh vác hậu quả, nhưng hắn oán hận vì sai lầm đó làm hắn mất đi Thanh Hề, hắn chịu không nổi.
Cao Lãng cắm đầu uống rượu, rất nhanh đã say, trong miệng luôn lẩm bẩm tên của Ứng Thanh Hề.
Thẩm Trị đưa hắn về nhà, người mở cửa là Lý Nhiễm. Thấy Thẩm Trị và Cao Lãng ở ngoài thì hơi bất ngờ.
Mấy năm trước Cao lão gia ép Cao Lãng cưới Lý Nhiễm để cháu trai ông có cha mẹ hoàn chỉnh. Cao Lãng không đồng ý, còn nói rằng dù ông có cột hắn đến hôn lễ thì hắn cũng không cưới. Lý Nhiễm cũng chẳng muốn lấy hắn. Cao lão gia cũng hết cách, cuối cùng chỉ muốn họ vì con cái mà ở bên nhau, không cần kết hôn nữa, hai người cũng đồng ý. Chỉ là Cao Lãng rất ít khi về nhà với mẹ con Lý Nhiễm.
Căn nhà rất lớn, có bốn phòng ngủ, bọn họ mỗi người một phòng.
Nghe tiếng bên ngoài, Cao Quý Đồng từ phòng ngủ đi ra, nhìn Cao Lãng say khướt thì không vui, nhưng thằng bé cũng lễ phép chào Thẩm Trị, "Chú Thẩm, buổi tối tốt lành."
"Chào buổi tối, Quý Đồng. Xin lỗi, chú quấy rầy cháu ngủ rồi."
"Dạ không sao." Chính là cái người uống say kia quấy rầy, thằng bé nhỏ giọng lầm bầm rồi quay về phòng.
Lý Nhiễm cùng Thẩm Trị đỡ Cao Lãng về phòng hắn, tai nghe Cao Lãng gọi tên Ứng Thanh Hề cũng làm ngơ. Đặt hắn xuống giường xong, tùy tiện phủ chăn lên rồi quay người bước ra khỏi phòng. Xong xuôi, Thẩm Trị cũng rời đi.
Tiễn Thẩm Trị xong, Lý Nhiễm nhìn phòng con trai vẫn còn sáng thì đi vào. Cao Quý Đồng vẫn còn thức, cậu bé lớn lên rất giống Cao Lãng, nhưng không thích cười như Cao Lãng, chỉ có đôi mắt là giống Lý Nhiễm. Nhìn thấy Lý Nhiễm bước vào phòng mình, cậu bé không nhịn được nói, "Mẹ, ông ấy thật đáng ghét!"
- --
Thẩm Trị về đến thì đã rạng sáng, anh cởi áo khoác ra, dựa vào sofa mệt mỏi, mà loại mệt mỏi anh anh rất rõ, là mệt mỏi sâu trong nội tâm.
Hai ngày sau, Thẩm Trị mới đến gặp Triệu Tu Tề. Hai người ở phòng khách nói chuyện rất lâu, cuối cùng cũng ký được hợp đồng. Triệu Tu Tề vui vẻ làm dấu "OK" với lão Lưu bên ngoài.
Tiễn Triệu Tu Tề đi xong, Thẩm Trị nói với thư ký, "Cậu đặt cho tôi một vé máy bay tới thành phố G, càng sớm càng tốt."
Trình Tễ Minh ở trường mới thích ứng rất nhanh, cậu nhanh chóng làm quen được nhiều bạn mới, cũng rất thích cô giáo Du bởi vì cô nói chuyện vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng. Nhưng mẹ cậu lại không cho cậu hỏi cô giáo Du có quen ba cậu không, mẹ nói hành vi nhận người quen này không tốt chút nào. Nhưng Trình Tễ Minh thấy mẹ không cho hỏi vì mẹ cảm thấy xấu hổ chuyện ly hôn với ba.
Đừng nghĩ trẻ con không biết gì, chúng là những đứa trẻ rất hiểu chuyện.
Đến thứ năm, Chu Kỳ liên tục gọi điện xác nhận lịch trình của Du Âm, trước khi lên máy bay còn dặn đi dặn lại phải cẩn thận. Máy bay hạ cánh, Du Âm bước ra không thấy Chu Kỳ nên lấy điện thoại gọi cho cô nàng thì cô ấy bảo lát nữa mới đến được. Cô đứng ở cổng sân bay, gió đầu thu lạnh run cả người nên cô vội tìm áo khoác mặc vào.
Ở phương xa lâu đã khiến cô quên mất khí hậu ở đây thế nào, thành phố G ở phía nam nên lúc này trời mát mẻ, có thể mặc áo ngắn váy dài, mà thành phố H thì lạnh run, không thể không khoác thêm áo.
Không khí nơi này không trong lành như thành phố G. Trời vẫn chưa sáng, không thể nhìn rõ cảnh vật ở phía xa, chỉ nhìn thấy một mảnh trăng tàn. Đứng ở đây đã làm cho Du Âm cảm nhận một loại phiền muộn rất lâu rồi mới ập đến.
Ở đằng kia có một chiếc xe thương vụ ngừng lại, Du Âm thoáng nhìn qua sau đó sững sờ tại chỗ.
Thẩm Trị mặc áo khoác đen từ trên xe bước xuống, Du Âm nhìn bóng dáng mơ hồ, động tác nhanh nhẹn kia rồi để lại cho cô một bóng lưng quen thuộc.
Chu Kỳ đến khi nào Du Âm cũng không biết, cô nàng kêu mấy lần thì Du Âm mới bừng tỉnh.
"Âm Âm, cậu nghĩ gì vậy? Lên xe đi!"
"À được rồi."
Bàn tay nắm lấy cửa xe run run, mở hai lần rồi vẫn không mở được cửa xe. Chu Kỳ nghiêng người giúp Du Âm mở cửa, nhìn thấy cô khác thường nên lo lắng hỏi, "Âm Âm, cậu sao vậy?"
"Tớ không sao, ở đây hơi lạnh."
"Lạnh hả? Đúng là cậu ở phía nam lâu rồi, quên mất thời tiết ở đây luôn. Trước kia vào mùa này, tớ và cậu còn đi đắp người tuyết đấy..."
Có nhiều chuyện Du Âm cũng quên, để thời gian trôi đi hoặc từ từ quên lãng. Du Âm cảm thấy đúng là thời gian làm mọi vật thay đổi. Nếu thời gian là thần thánh hoặc Bồ Tát, mọi người vì nó mà thờ phụng, thì cô nhất định sẽ thường xuyên đến bái tế, cầu cho cô nhanh chóng quên đi một người, cho cô một mốc thời gian để có thể quên đi người ấy, nhưng nhân sinh hữu hạn, cô biết cô có dùng cả đời này thì mãi mãi không quên được anh.
- --
Thứ sáu Thẩm Trị đến thành phố G. Anh đi một mình, không mang theo trợ lý, vừa xuống máy bay đã theo địa chỉ tìm đến nơi Trình Vũ Sơ đang ở.
Trình Vũ Sơ vẫn chưa tìm được việc làm, đang ở nhà một mình. Trình Vũ Sơ ra mở cửa thấy Thẩm Trị cũng không ngạc nhiên.
"Anh trai em đúng là bận rộn, chuyện ly hôn này mà cũng phiền tới em. Anh ấy đã ký thỏa thuận ly hôn chưa? Chị đợi cũng lâu rồi."
"Thẩm Nhương nói với em là anh ấy đang chuẩn bị về."
"Vậy thì tốt. Chuyện này nên gặp mặt nói rõ ràng vẫn hay hơn." Trình Vũ Sơ không để ý nói, đi vào bếp pha trà cho Thẩm Trị.
"Anh ấy định về đây luôn, không muốn ly hôn với chị."
Trình Vũ Sơ cười cười, "Anh ấy bảo em tới thuyết phục chị hả? Vậy về nói với anh ấy muốn thuyết phục thì tự đến nói. Trước kia anh ấy nói sau này sẽ yên ổn một chỗ chăm sóc hai mẹ con chị, chị đã đợi nhiều năm như vậy rồi nhưng chẳng thấy anh ấy đâu cả. Giờ chị không muốn đợi nữa."
"Lần này Thẩm Nhương nghiêm túc, anh ấy còn nhờ em tới đón hai mẹ con chị về."
"Vậy sao anh ấy không tự mình đến đây?"
"Ở nước ngoài anh ấy gặp chút chuyện ngoài ý muốn, bây giờ chưa xuất viện được. Đợi đến khi xuất viện anh ấy bay về liền."
Thẩm Trị nói xong, chén trà trong tay Trình Vũ Sơ lập tức rơi xuống.
Trình Tễ Minh vừa tan học, nhìn thấy Thẩm Trị đến đón cậu thì chạy ào tới, Thẩm Trị ôm cậu bé, tiểu mập mạp ấy vui vẻ nói, "Chú, sao chú lại tới đây?"
"Đương nhiên chú tới thăm cháu rồi." Thẩm Trị lau mồ hôi trên trán Trình Tễ Minh, chẳng biết thằng nhóc này làm gì mà ra nhiều mồ hôi như vậy.
"Hôm nay mí mắt cháu nhảy liên tục, cứ tưởng sẽ phải gặp chuyện gì xui xẻo, ai ngờ thì ra là chú đến thăm cháu."
Tiểu mập mặp cười xán lạn, tay nắm chặt Thẩm Trị cùng nhau về nhà. Trên đường đi không hề dừng lại, vui vẻ kể Thẩm Trị nghe về cuộc sống mới của cậu.
Thẩm Trị nói, "Tễ Minh, mẹ cháu sang nước ngoài chăm sóc cho ba cháu, mấy ngày nay cháu ở với chú được không?"
"Không thành vấn đề, cháu ngoan lắm. Vậy khi nào mẹ cháu về? Ba mẹ cháu làm hòa rồi hả? Vậy là không ly hôn nữa đúng không ạ?" Nghe nói mẹ sắp đi thì cậu bé có chút vui mừng.
"Chú cũng không biết. Nhưng ba cháu không muốn ly hôn với mẹ cháu đâu."
Thẩm Trị không nói được thời gian xác định, nhưng Trình Tễ Minh cũng rất vui, "Họ không ly hôn là tốt lắm rồi, nhưng mà nếu vậy thì chúng ta phải về nhà ạ? Cháu vừa mới quen bạn mới, trường mới, đi rồi thì buồn lắm. Nhất là cô giáo Du, cháu rất thích cô ấy."
"Chú ơi, chú biết cô giáo Du đúng không ạ? Cháu có thấy ảnh ba cháu, chú, bà nội và cô giáo Du chụp chung với nhau. Tấm ảnh nhìn đẹp lắm!"
"Cô giáo của cháu tên gì?"
"Cô giáo Du tên Du Âm, Âm trong âm thanh, còn Du trong gì thì cháu không biết, nhưng chắc chắc không phải Du trong dư thừa."