_____________________
Mùa xuân đã thực sự về với Bắc Kinh.
Đường phố rợp bóng cây xanh và hoa đỏ, mang tư thế ngửa đầu đón lấy ánh nắng trong tinh thần đầy phấn chấn. Ở một thành phố lớn thế này không dễ dàng gặp được người quen, nhưng nhận nhầm bóng lưng lại là chuyện cơm bữa.
Đến giữa tháng tư, phòng ký túc xá của cô gần như trống hoác.
Hai cô bạn bắt đầu ôn thi thạc sĩ từ đầu năm hai đã dọn ra ngoài để tự ôn tập, Trần Thiên Dương đã tìm được nơi thực tập nghiêm túc, ngày nào cũng ra ngoài. Ngoài đến tối mới có thể nói với nhau vài ba câu, bình thường hai cô gần như không thấy được mặt nhau, sinh viên năm ba trốn tiết cũng nhiều hơn.
Vào một chiều đầy nắng, Phương Dương gọi cho cô.
Lúc đó Dư Thanh đang trong thư viện nghe TED, biết được cô bạn ở đầu bên kia điện thoại đã đến cổng trường mình thì hơi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, một khi Phương Dương đã rơi vào trạng thái dài hạn hoặc ngắn hạn nào đó thì sẽ không dễ dàng bước ra.
Nhưng vừa thấy mặt thì hoảng hốt.
Phương Dương mặc áo len cao cổ dày dặn và áo khoác đen, tóc dài đến eo buộc sau đầu. Mặt mũi cực kỳ xanh xao và mệt mỏi, gầy hơn rất nhiều so với lần gặp nhau vào vài tháng trước.
“Sao tới đây lúc này?” Dư Thanh đến gần.
“Đâu có gì.” Phương Dương cười cười, “Thì tới đây thăm mày.”
Nhìn nụ cười đó, Dư Thanh thấy hơi buồn. Cô biết rất rõ ước mơ và nỗ lực của Phương Dương, nhưng không biết phải an ủi thế nào. Hai cô gái đến ngồi trên chiếc ghế đá gần hòn non bộ của trường, nắng từ mặt hồ tràn đến lấp ló dưới chân.
“Ôn tập sao rồi?” Cô hỏi.
Phương Dương im lặng một lúc mới nói: “Cũng ổn lắm.” Trông thế này thì ổn thế nào chứ, giọng nói đó ngập tràn nỗi cô đơn.
“Mày đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.” Dư Thanh quàng tay vào cánh tay của Phương Dương, khẽ thở dài, “Thuận theo tự nhiên thôi, biết không.”
Phương Dương chầm chậm hít một hơi thật sâu.
“Tao biết mà, còn tận tám tháng lận, không sao.” Câu nói này rất có tinh thần, Phương Dương cũng bật cười, “Dạo này mày làm gì?”
“Tao à.” Dư Thanh im lặng suy nghĩ, nói, “Đi học, thư viện.” Nói đến đây, lại nghĩ đến gì đó, “Cuối tuần đi tìm Lương Tự chơi.”
“Giờ Lương Tự đang làm gì?”
“Đi làm á.” Dư Thanh nói, “Rồi làm chuyện của anh ấy.”
Phương Dương cũng biết chút ít về chuyện cậu bạn đó chơi nhạc, cô thực sự rất ngưỡng mộ sự kiên trì này. Từ thôn Tiểu Lương chạy đến Bắc Kinh, từ hai bàn tay trắng cho đến vững vàng như hiện tại, đòi hỏi phải can đảm đến nhường nào.
“Hồi đó thực sự không nghĩ hai người…” Phương Dương nói chưa hết câu đã cười, “Cậu ấy giỏi lắm, tao ủng hộ mày.”
Hai người ngồi trên ghế nói chuyện rất lâu, một Phương Dương uể oải ỉu xìu lúc mới đến đã biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó đến xế chiều, trước khi đưa Phương Dương lên xe, Dư Thanh nhận được điện thoại của Lương Tự.
Một hai phút sau cúp máy, Dư Thanh lên xe chung với Phương Dương.
“Sao mày cũng lên đây?” Phương Dương ngạc nhiên.
Dư Thanh nói địa chỉ với tài xế rồi mới nhìn sang cô nàng kế bên.
“Lương Tự nói tối nay Trần Bì diễn.” Dư Thanh nói, “Giờ mày có về trường cũng không đọc được thêm bao nhiêu đề, đi xem chung coi như thả lỏng chút.”
Phương Dương do dự một lúc mới gật đầu.
Hơn nửa tiếng sau mới đến nơi, khi hai cô xuống xe, Lương Tự đã chờ ngoài cửa khách sạn. Dư Thanh kéo Phương Dương đi tới, cô bạn có hơi ngại ngùng, cười nhạt với Lương Tự xem như chào hỏi.
Lương Tự đưa hai cô lên lầu hai.
Rất nhiều người đến xem, ba người đứng bên phía không quá đông người, Chu Hiển cũng đứng đó xem. Trên sân khấu là hai cô bé đang diễn xiếc, phía trên treo một tấm băng rôn chúc mừng kỷ niệm 50 năm ngày thành lập một nhãn hàng nào đó.
Tiết mục hài độc thoại của Trần Bì ở tuốt phía sau.
Bầu không khí vui vẻ thế này làm Phương Dương thấy hoàn toàn thả lỏng, trông không còn sa sút tinh thần gì nữa. Dư Thanh nhìn thoáng qua thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, rồi ngẩng đầu tiếp tục xem tiết mục trên sân khấu.
Nhân lúc ồn ào, Lương Tự nắm tay cô đi ra ngoài.
Hai người rút ra khỏi tầng tầng lớp lớp đám đông, anh dắt cô đến một góc nhỏ. Đã gần một tuần hai người chưa gặp nhau, sao có thể không tận dụng cơ hội này để ở riêng một lát cho được.
“Phương Dương còn ở đằng kia kìa.” Cô muốn tránh anh ra.
“Sợ gì chứ.” Lương Tự cúi đầu nhìn cô, “Chu Hiển ở đó cùng mà.”
Anh mặc áo sơ mi xám, tóc đã cắt ngắn, mặt mày trông rất có tinh thần nhưng vẫn hiện chút mệt mỏi. Dư Thanh thở dài, giơ ngón trỏ sờ cằm lún phún râu của anh, như thể đang nghiêm túc ngắm nhìn một món đồ nào đó.
“Ngày mai nhiều lớp không?” Anh hỏi.
“Chỉ có một lớp buổi sáng, lớp của một giáo sư siêu giỏi.” Nói đến đây, thấy chân mày của Lương Tự nhíu lại, cô không khỏi mỉm cười, “Nhưng mà em không thích.”
Lương Tự thong thả ngước mắt lên.
Dường như nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài hành lang, hai tay Dư Thanh túm ống tay áo của anh, trong mắt hiện lên vẻ chột dạ. Lương Tự vẫn chẳng quan tâm, vẫn chắn trước người cô chẳng chịu buông tay, cứ như đã quyết định sẽ “giữa ban ngày ban mặt”.
Dư Thanh nghiến răng, sau đó nhón chân.
Những ngón tay siết chặt áo anh, môi vội vã chạm vào mặt anh một cái, rồi nhân lúc anh đang ngạc nhiên trố mắt nhìn, cô chui ra khỏi người anh đi ra ngoài. Một lúc rất lâu sau, Lương Tự mới bình thản bước ra khỏi chỗ đó.
Trần Bì đã bắt đầu lên diễn hài độc thoại.
Thỉnh thoảng có tiếng vỗ tay và tiếng cười phát ra từ đám đông, Lương Tự dựa lưng vào bệ cửa sổ nhìn về phía đó. Một lúc sau, có người đi tới đây, hơi bất ngờ vì người đó là Đàm Gia Minh.
“Không ngờ thằng nhóc này giỏi giang tới vậy.”
Trần Bì đứng trên sân khấu làm đủ động tác, lúc thì hất đầu ra sau lúc thì làm mặt xấu, nói mấy câu danh ngôn rồi làm đủ thứ trò vui. Ngoài bỏ tâm tư vào ban nhạc, cậu cũng đã bỏ rất nhiều công sức vào lĩnh vực này.
Trần Bì đứng trên sân khấu vẫn luôn tự tin như thế, hệt như trước đây.
“Với cả,” Đàm Gia Minh nói, “bạn gái được lắm.”
Lương Tự mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía nào đó ở đằng trước. Thi thoảng hai cô gái nhìn nhau như đang nói chuyện, cả hai gầy gầy như nhau đứng trong đám đông, nhìn từ phía sau không khỏi làm người khác thấy lo lắng.
Sau khi diễn xong, cả nhóm giải tán.
Phương Dương phải ngồi taxi về trường, đúng lúc Đàm Gia Minh cũng đi hướng đó nên đi cùng nhau.
Sắc trời đã nhá nhem tối, Lương Tự dẫn Dư Thanh về nhà thuê. Tối đó tâm trạng của cả hai rất tốt, Dư Thanh tắm xong ra mải mê chơi với Kỳ Kỳ, bị anh vừa dọa vừa dụ mới chịu lên giường đi ngủ.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại.
“Lương Tự ơi.” Cô nằm trong bóng tối, gọi anh, “Anh ngủ chưa?”
Giường gấp chậm rãi phát ra tiếng động rất nhẹ, Lương Tự mở một bên mắt, duỗi cánh tay lần tìm mở đèn tường. Ánh sáng dịu nhẹ lập tức tràn ngập căn phòng, anh nằm nghiêng nhìn cô.
“Nghĩ gì mà không ngủ được?” Anh hỏi.
Dư Thanh nằm thẳng trên giường, hai mắt nhìn trần nhà. Đèn tường hình vuông, phía trên có hoa văn, tạo thành vân sáng lờ mờ trên tường.
“Sao đồng hồ của chú Đàm không chạy vậy anh?”
Lương Tự thoáng ngẩn ra, một tay chống bên đầu, nhìn sườn mặt của cô.
“Thực ra hồi đó em từng thấy chú ấy rồi, ở dưới một cây cầu vượt.” Cô đang hồi tưởng lại như thể vừa mới nhớ ra, “Hôm đó mưa to, chú ấy đang chơi đàn xếp.” Im lặng một lúc mới nói tiếp, “Em cảm thấy chú ấy là người từng trải.”
Nghe vậy, Lương Tự khẽ cười.
“Hôm nay còn nói đủ thứ chuyện với Phương Dương.” Dư Thanh thở dài thườn thượt, “Nó thi đại học không học được ngành mình thích, bây giờ muốn thi thạc sĩ, cứ cảm thấy nó đã làm bản thân quá mệt mỏi.”
Cô nói đến đây, Lương Tự nhớ đến một chuyện.
Trước giờ anh chưa từng can thiệp vào chuyên ngành học của cô, trước đây cứ nghĩ rằng cô sẽ học quốc họa như mẹ cô. Lương Tự ngước mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào môi cô, sau đó dời tầm mắt sang đôi mắt của cô.
“Ban đầu em học nghệ thuật kiến trúc vì thích?”
Giọng anh vang lên sau khi cô không nói gì một lúc, sau đó là sự im lặng kéo dài gần cả thế kỷ. Thực ra cũng chỉ mới vài phút mà thôi, nhưng Lương Tự cảm thấy như đã đợi rất lâu.
“Lương Tự ơi.” Cô chần chừ, “Em nói anh nghe, anh có giận em không?”
Giọng Lương Tự bình tĩnh: “Không đâu.”
Cứ như là phải có được sự khẳng định mới cảm thấy hoàn toàn được an ủi, Dư Thanh hít mạnh một hơi, sau đó không nhìn lên tường nữa, nghiêng người đối mặt với Lương Tự. Ánh mắt hai người đối diện nhau trong ánh sáng mờ, Kỳ Kỳ đã ngủ say không nhúc nhích.
“Em học vẽ với mẹ lâu lắm rồi, sau này thành thói quen, không biết là thích hay không thích.” Dư Thanh gối đầu lên cánh tay, nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, “Còn bố em thì suốt ngày đi công tác với thi công đường sắt.”
Nói đến đây, Dư Thanh dừng một lúc.
“Sau đó thi đại học, mẹ em khăng khăng muốn em học quốc họa, em không chịu.”
Đó là những tháng ngày khá giày vò, Lương Tự đi tù, cô lại bắt đầu trở nên cô độc. Khi đó, dường như mọi ánh sáng vụt tắt trong tích tắc, trong thế giới lại lần nữa chỉ còn những quy tắc những khuôn phép và một mình cô.
“Rồi sao nữa?” Anh hỏi.
Trong phòng yên tĩnh như thể không có tiếng động nào khác, nhắc đến khoảng thời gian đã qua đó, bầu không khí như ngưng đọng. Sao Lương Tự có thể không biết hai năm qua cô đã phải chịu đựng những gì cơ chứ, và tự nhiên cô cũng dần học được cách trưởng thành.
“Sau đó em làm ầm lên đó, giống cái hồi đòi đi học ở thôn Tiểu Lương.” Lúc nói câu này, Dư Thanh có chút vui vẻ, nhưng vui vẻ rồi thì bình tĩnh lại, “Ngoài vẽ thì em cũng không biết mình thích gì, cho nên…”
Lương Tự nói thay cô: “Cho nên em chọn chuyên ngành kết hợp của bố mẹ em.”
“….” Vẫn sợ anh sẽ giận, Dư Thanh cẩn thận đáp tiếng ‘Ừm’. Tiếng “Ừm” này kéo rất dài rất dài, dài đến khi âm cuối tự nhiên biến mất, “Nhưng sau này thay đổi rồi.” Nói mấy chữ cuối cùng, giọng còn hơi cao lên.
“Thay đổi thế nào?”
“Bây giờ em thích kiến trúc cổ.” Dư Thanh nói, “Học thấy thú vị lắm.”
Ánh đèn trên tường tạo ra một vầng sáng cố định, càng nhìn càng thấy giống một bức tranh. Dư Thanh nói xong, một hồi lâu trong phòng không có tiếng động gì, cô đang định lên tiếng, chợt thấy Lương Tự ngồi dậy từ giường gấp.
“Anh làm gì vậy?” Cô ngẩn ra.
Anh mặc áo phông xám, ngà voi màu trắng trước ngực đong đưa qua lại. Hai chân xỏ vào đôi dép lê dưới đất, ống quần màu đen nhăn nhúm ở đầu gối.
“Muốn anh ôm em ngủ không?” Trong màn đêm, anh nhẹ nhàng hỏi.
Nghe vậy, Dư Thanh sững sờ một lúc, rồi mới nín thở ngước mắt lên nhìn. Cô nhìn thấy điều quen thuộc trong ánh mắt anh, trong cái nhìn chăm chú đó, Dư Thanh chầm chậm cong khóe môi đáp ‘Ừm’.
Kỳ Kỳ như cựa quậy, bỗng meo một tiếng.
Lương Tự ôm chăn lên giường, áp sát vào lưng cô, một cánh tay ôm cả cô lẫn chăn vào lòng. Ngay lúc đó, hết thảy mọi phiền muộn vừa rồi của Dư Thanh biến mất sạch sành sanh, từng lỗ chân lông tràn ngập hơi thở và nhịp đập khẽ khàng của anh.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Thế là cô từ từ thiếp đi trong sự dịu dàng đó.
Hôm sau thức dậy thì anh đã đi làm, Dư Thanh dọn dẹp phòng, giặt sạch quần áo bẩn của anh mới đi. Về đến trường là đã một hai giờ chiều, lúc đi ngang qua sân bóng, tình cờ thấy rất nhiều người đang chuẩn bị cho đại hội thể thao của trường. Chính giữa sân khấu có treo băng rôn, đa số là những chàng trai cô gái mặc áo thun giống hệt nhau đang bận rộn trên sân.
Đằng xa có hai bóng dáng quen thuộc.
Trần Thiên Dương và Lý Vị đang sánh bước với nhau dưới ánh mặt trời, hình như đang đi dạo. Chàng trai như cố tình đi chệch hướng để tạo khoảng cách, nhưng cô gái lại tiến thêm một bước về phía chàng trai. Dư Thanh không làm phiền họ mà xoay người rời đi, trong lòng âm thầm chúc phúc cho họ.
Giống như cô và Lương Tự.
__________________