Như thể đã quá lâu không nghe thấy giọng nói của anh, Dư Thanh cho rằng bản thân bị ảo giác. Nhưng đôi chân trước mắt thực sự tồn tại, xung quanh là tiếng cười rôm rả theo hài độc thoại của Trần Bì.
Cô chậm rãi ngẩng đầu khỏi đầu gối.
Hai đôi mắt đối diện nhau, cả hai đều bình tĩnh. Lương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm gương mặt của cô, đôi mắt ướt dầm dề đó như ngập trong nước. Dư Thanh không thốt ra được lời nào, chỉ im lặng nhìn anh.
Có vài ánh mắt lướt qua họ.
Lương Tự thở dài một tiếng rất khẽ, sau đó giơ tay gạt đi nước mắt rơi trên má cô. Dư Thanh mím môi rất chặt, nghiêng đầu đi làm tay của anh buông thõng trong không trung. Ánh mắt cô nhìn về nơi nào đó, bên tai có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của anh.
Anh khẽ nhúc nhích chân, nhìn theo ánh nhìn của cô.
“Thực sự lơ anh luôn hả?” Lương Tự nhẹ giọng hỏi.
Dư Thanh làm như không nghe thấy, né tránh tầm mắt của anh, anh nở nụ cười rất nhạt rất nhạt. Nụ cười đó khiến người nghe thấy chút xót xa, khóe mắt chỉ cảm nhận được cái nhìn chăm chú nóng rực của anh.
“Sau này đừng tới mấy chỗ vắng người nữa.” Khóe miệng anh hiện lên nụ cười, “Không thì không có kẹo thỏ trắng đâu.”
Dư Thanh ngước mắt lên, lại chạm phải tầm mắt của anh, cái ngày đi tìm hiểu kiến trúc cổ bị bám đuôi và túi lớn bánh kẹo Phương Dương mua cho lập tức hiện ra trong đầu. Ngay lúc này, có vẻ như không có gì tốt hơn việc giữ yên lặng chờ đợi, dù xung quanh có ồn ào đến đâu cũng chẳng sao.
Lương Tự giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Lần này cô không tránh đi, mặc cho ngón tay của anh xoa má mình. Nhiệt độ tay anh vừa phải, xúc cảm hơi thô ráp. Nước mắt của Dư Thanh lại chảy xuống, rơi trên ngón tay anh.
“Em không ăn từ lâu rồi.” Đôi mắt vẫn ươn ướt đấy, nhưng lời nói lại chẳng hề nhượng bộ, “Ấu trĩ.”
Lương Tự lẳng lặng nhìn cô, thấp giọng cười ra tiếng. Những ngày qua, anh đã nghĩ về cảnh họ gặp lại nhau vô số lần, nhưng chưa từng đoán được là sẽ thế này. Cô vẫn mềm lòng vẫn hiền lành quá đỗi, dỗ một cái là ngoan ngay không để bụng gì nữa.
Anh mỉm cười, kéo cô đứng lên ra ngoài.
Dư Thanh muốn rút tay khỏi tay anh nhưng rút không được, Lương Tự nắm rất chặt, cô chẳng làm được gì, chỉ đành bĩu môi rồi cố ý đi cực kỳ chậm. Lương Tự cũng không quan tâm, nụ cười trên mặt đã lan rộng. Mưa đã nhỏ dần, rơi lất phất trên mặt như bông, đèn hậu của những chiếc xe ô tô đang vội vã lướt qua sáng cùng với đèn neon.
Anh đón một chiếc taxi đưa cô về trường.
Xe ngăn cách với mùi ẩm ướt bên ngoài, Dư Thanh ngồi ở một góc, bướng bỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Suốt đường đi, Lương Tự chỉ nhìn gương mặt nghiêng của cô, im lặng không nói câu nào đến tận khi xuống xe.
Xe mới vừa dừng lại, Dư Thanh lập tức mở cửa đi trước.
Lương Tự ở phía sau trả tiền xe rồi đi theo, khoảng cách giữa hai người trở thành một chiến tuyến kỳ lạ. Bước chân của Dư Thanh càng lúc càng chậm lại, hai hàng cây bên đường và đèn đường làm bóng lưng của cô càng thêm cô đơn trong ngày mưa này.
Lúc đó đã gần rạng sáng, khuôn viên trường yên tĩnh như con phố dài đã hết giờ làm việc.
Khi sắp đến cửa ký túc xá, Dư Thanh dừng chân, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn anh. Lương Tự đút hai tay vào túi quần, ánh mắt vẫn không hề chệch hướng, chỉ thẳng tắp dừng trên gương mặt cô.
“Anh đi theo em làm gì?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Lương Tự nhìn cô thật sâu, cúi đầu nhìn đồng hồ trong một giây rồi lại ngước lên, sau đó lấy tay ra khỏi túi quần, chậm rãi đi về phía cô. Dưới ánh đèn đường, viền áo màu đỏ tôn da mặt cô trắng nõn, đôi mắt vô cùng sạch sẽ. Anh hơi cúi đầu, kéo nón áo hoodie màu xanh đậm của cô xuống, chầm chậm vuốt tóc cô lại cho gọn gàng.
“Tóc ngắn đẹp hơn tóc dài.” Anh cười nói.
Dư Thanh quay đầu đi: “Cần anh nói à.”
“Bây giờ nói chuyện cũng giỏi giang thế này rồi.” Lương Tự lại mỉm cười, “Không cho anh chút mặt mũi nào luôn.”
Dư Thanh nhìn ngón tay thon dài của anh.
“Anh có một bụng chuyện muốn nói với em, nhưng hôm nay khuya quá rồi.” Lương Tự thấp giọng nói, “Chiều mai anh quay lại.” Nghe hết câu đó, Dư Thanh hơi mím môi, mũi thấy chua xót, Lương Tự lại giơ tay lên lau gò má ươn ướt của cô.
“Khóc hoài, còn muốn cặp mắt nữa không?”
Dư Thanh đánh hất tay anh ra, trừng mắt nhìn anh rồi bỏ đi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lương Tự cứ đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn bóng dáng cô lên lầu, sau đó ngẩng đầu nhìn chỗ nào đó, khẽ thở dài, một lúc lâu sau mới rời đi. Anh đi dọc theo sân trường dài ra ngoài, không bắt xe, chỉ đi từng bước từng bước về nhà thuê.
Ánh trăng rọi xuống mặt đất, kéo dài bóng dáng cao lớn đó.
Nhà thuê đã đen ngòm không nhìn thấy gì, Lương Tự men theo đèn nhà người khác, tay cầm điếu thuốc rít một hơi. Anh nhớ tới vẻ làm kiêu cự nự và cáu kỉnh hiếm thấy của cô lúc nãy, tâm trạng vui vẻ không chịu được.
Đêm đó là đêm anh ngủ yên ổn nhất trong suốt hai năm qua.
Sáng sớm mặt trời chưa lên núi, Lương Tự đã thức dậy. Buổi sáng anh phải đến tiệm sửa xe học nghề, từ sáng đến chiều gần như không hề nghỉ ngơi, đến khi cả tay dính đầy dầu nhớt. Hồi cấp ba không thích học hành, bây giờ nhìn cả đống tài liệu là đã thấy ngán ngẩm.
Trong tiệm có vài người cũng đến học nghề như anh.
Ông chủ cũng bắt từ đầu con số không từ khi còn trẻ, sau này tự tay làm nên sự nghiệp, thế nên đối xử rất tốt với họ. Bình thường Lương Tự ăn bữa trưa ở tiệm xe, đến chiều tối tan làm thì đi thẳng đến quán bar.
Hôm đó, anh sống một ngày như bằng một năm.
Khoảng hơn bốn giờ chiều lác đác có người đến rửa xe, đồng nghiệp của anh đã giành chạy sang đó, anh không có gì làm. Lương Tự mò xuống gầm xe nghiên cứu cấu tạo xe ô tô như thường lệ, có lẽ vì tiệm không nhiều khách lắm, đến khoảng 5 giờ, ông chủ cho họ về.
Anh vội vội vàng vàng rửa sạch tay, sau đó đến trường cô.
Trên đường đi nhận được điện thoại của Lý Vị, Lương Tự nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu. Anh thấy buồn cười, mấy tên này đã nhịn từ tối qua đến giờ, lúc bắt máy còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh trong quán bar ở bên kia máy.
“Mày ở đâu ấy?” Lý Vị lanh lảnh hỏi.
“Có gì nói đại đi.”
Phía trước cách đó không xa là trường của cô, ánh mắt của Lương Tự dừng trên mảnh đất đó. Trong điện thoại, có vẻ như Trần Bì bên cạnh nói gì đó nhưng bị Lý Vị đẩy ra, Lý Vị ấp a ấp úng một hồi mới hỏi lát nữa có qua đây không.
Lương Tự im lặng một lúc: “Tới trễ chút.” Sau đó cúp máy.
Nhà lầu Bắc Kinh san sát nhau, ánh hoàng hôn bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy nửa bầu trời mờ mịt. Lúc đó Dư Thanh vừa học xong tiết buổi chiều cuối cùng, mọi người trong lớp đã đi hết, cô vẫn nằm dài ra bàn ngẩn ngơ.
Suốt cả ngày hôm nay hồn vía không biết đã bay đến cõi nào.
Cô rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim giây đang tiến từng bước từng bước về phía trước. Dường như trời đã nổi gió, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện lớn tiếng của sinh viên dưới lầu, Dư Thanh ngồi trong chốc lát rồi đeo cặp xuống lầu.
Mới vừa ra khỏi sảnh lớn, ánh mắt lập tức thấy anh.
Lương Tự đội mũ đen, đứng dựa vào thân cây bên đường, vành nón đè thấp, mí mắt ngước lên nhìn về phía trước. Đã vào thu rồi mà anh vẫn ăn mặc rất mỏng manh, một góc áo sơ mi màu xám mở cúc bị gió thổi tung lên, dây nịt màu đen phản quang nhẹ.
Cô đứng bên đường đối diện, không bước tiếp nữa.
Đã chờ đợi không biết bao lâu, anh lại lần nữa đứng ngay trước mặt mình, trái tim của Dư Thanh chẳng nỡ lòng cứng rắn. Trong lúc cô suy nghĩ miên man, Lương Tự đã chạy đến trước mặt cô, hơi ngả người ra sau, cúi người tìm ánh mắt của cô.
“Dạo sân thể dục trường em nhé?” Anh nói bằng giọng điệu thương lượng, “Muốn nghe gì anh cũng nói cho em nghe hết.”
Dư Thanh lườm anh: “Ai thèm nghe mấy chuyện vớ vẩn đó của anh.”
Sự hờn dỗi trong câu đó không thể rõ ràng hơn được nữa, Lương Tự cúi đầu cười cười rồi lại nhìn lên. Anh đút một tay vào túi, tay còn lại tìm đến tay cô nắm thật chặt, giống như tối qua. Dư Thanh khẽ kéo lại nhưng không rút ra được, vậy là ngoan ngoãn đi theo anh.
Cả hai đi vòng quanh sân thể dục hết vòng này đến vòng khác.
Gió ập đến phía này, xung quanh là tiếng con trai hò hét vì bóng vào lưới. Cả đường đi hầu như chỉ mình anh nói, từ hai năm trước cho đến bây giờ mình đang làm gì, anh kể chi tiết từng chuyện một, chỉ trừ những ngày tháng không mấy tốt đẹp trong tù.
Thực ra không nhiều chuyện lắm, nhưng kể rất rõ ràng.
Anh cũng chỉ nói đơn giản về Hứa Kính, chỉ là khi nhắc đến cái tên đó, anh quan sát vẻ mặt của cô. Thấy cô chỉ bình thường như đang nghe kể chuyện, anh không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Lương Tự ơi.” Sau khi nghe anh kể được một lúc, Dư Thanh đang nhìn phía trước chầm chậm lên tiếng, “Nếu lúc đó anh bỏ mặc chị ấy, còn lâu em mới giống bây giờ.” Ngừng một lúc mới nói, “Tha thứ cho anh dễ dàng thế này.”
Lương Tự chợt không nói nên lời, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
“Anh kêu em có gì thì tìm Trần Pha [1].” Dư Thanh lạnh lùng nói, “Nhưng cậu ấy chẳng nói gì với em hết.”
[1] Dư Thanh gọi tên thật của Trần Bì.
Lương Tự: “……”
Trên sân bóng đang vô cùng sôi nổi, dần dần có một nhóm sinh viên nữ chạy tới. Dư Thanh không muốn trong đây nữa mà muốn ra ngoài, sao Lương Tự có thể không biết cô đang nghĩ gì, so sánh một lúc thì thấy thích Dư Thanh thế này hơn.
Mới đến sân trường, có chiếc ô tô quẹo qua đây.
Một cơn gió vút qua theo xe, lá cây dưới mặt đất khẽ bay lên. Lương Tự đi phía ngoài nghiêng người chắn cho cô, nhân lúc anh không chú ý, Dư Thanh giơ tay lên nhéo mạnh cánh tay anh, Lương Tự hít sâu một hơi.
“Đại tiểu thư ơi.” Anh dở khóc dở cười, “Bây giờ tâm trạng tốt lên chút chưa?”
Dư Thanh khẽ “Hừ” một tiếng rồi tránh ra.
Anh lắc cánh tay, rồi lại đi tới nắm lấy tay cô, độ ấm của bàn tay làm Dư Thanh mỉm cười. Trên đường đi, Trần Bì lại gọi điện thoại giục đến đó, Lương Tự dỗ cô xong mới thuyết phục được cô đến quán bar. Chu Hiển đang hát trên sân khấu, Lý Vị và Trần Bì đã gọi sẵn bia, chuẩn bị chịu đòn nhận tội.
Dư Thanh đi theo anh ngồi xuống ghế sofa.
Suốt mấy giờ liền, cô nhìn hai người kia ngồi trước mặt cô nói xin lỗi rồi lấy rượu ra thề, như thể được quay lại những tháng ngày tự do thoải mái ở thôn Tiểu Lương. Lương Tự đặt tay phía sau cô, lấy trà thay rượu cho cô, mỉm cười nghe hai thằng bạn mình nói chuyện. Sau đó anh lên sân khấu, nghe thấy tiếng hát trong tiếng đàn guitar, Dư Thanh uống một hớp bia.
Chỉ mới vài ly mà mặt đã đỏ bừng.
Cô ngước mắt nhìn chàng trai trên sân khấu đã lột xác thành một người trầm tĩnh, cảm giác buồn bã và khó chịu dâng lên từ đáy lòng. Không còn giống với giọng hát đầy tinh thần giàu lực sát thương như trước đây, bây giờ dường như cả giọng nói cũng trầm thấp hẳn.
Sao có thể sống tốt trong hai năm qua cơ chứ.
Dư Thanh lại rót cho mình một ly rồi uống hết, Trần Bì không cản được nên liếc nhìn Lương Tự trên sân khấu một cái, sờ sờ cổ của mình như đang bị đưa lên đoạn đầu đài. May là cô có tiềm chất uống bia không thấy say mấy, mặt đỏ ửng đi vào nhà vệ sinh phía sau.
Lúc đi ra, cánh tay bị ai đó kéo áp lên tường.
Cô có nhắm hai mắt cũng đoán ra được là ai, đôi mắt lập tức ướt đẫm. Ngửi thấy mùi bia thoang thoảng trên người cô, Lương Tự khẽ nhíu mày, ánh mắt anh dừng ở đôi môi mỏng xinh xắn hồng hào, rồi nhìn lên đôi mắt trong veo. Hai bên hành lang không ai qua lại, giống như tiếng gầm rú phía trước là từ một đất nước xa xôi.
Như thể đã rất lâu trôi qua, nhưng cũng ngắn ngủi như chỉ trong chớp mắt.
“Một kẻ ăn mày.” Giọng anh bình tĩnh và nhàn nhạt, “Muốn đi cùng không?”
Dư Thanh nhíu mày: “Hồi đó cũng ăn mày còn gì.”
Nghe vậy, Lương Tự bật cười, anh nghiêng đầu liếc nhìn lối đi trống trải rồi quay lại nhìn cô. Đôi mắt đó chất chứa vô vàn tình cảm và dịu dàng, giống hệt như khi cô hỏi anh “Cậu thấy mình thế nào?” cách đây rất lâu.