*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi bước ra khỏi lớp, Dư Thanh bắt gặp ánh mắt của Lương Tự.
Chàng trai tựa lưng vào tường, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cô. Lúc đó còn mười lăm phút nữa mới hết giờ thi, bóng dáng hai người trên hàng lang yên tĩnh rất thu hút sự chú ý của người khác.
“Đi thôi.” Lương Tự nói nhỏ.
Hai người giữ im lặng đi xuống cầu thang, mãi khi đến nơi trống trải mới lên tiếng nói chuyện. Sân trường yên tĩnh, trên con đường rợp bóng mát lác đác vài học sinh, dường như ai cũng đang chờ tiếng chuông cuối cùng vang lên cho dù đã làm xong bài thi từ lâu.
Dư Thanh hỏi: “Lát nữa về là đi luôn hả?”
“Nói với bên thu hoạch lê rồi.” Lương Tự nói, “Sáng mai sợ không kịp.”
Trên đường về, cậu cứ luôn đạp xe thẳng hàng với cô. Dư Thanh muốn về nhà trước để nói một tiếng với bà ngoại, sẵn lấy theo hai bộ quần áo để thay, Lương Tự cũng đi theo cô.
“Bây giờ cậu đi học về nhà cũng một mình?” Cậu hỏi.
Dư Thanh “Ừm”.
Từ khi tựu trường đến giờ đã gần một tháng, Lương Tự về nhà hai ba lần một tuần, cũng rất hiếm khi gặp được cô trên đường. Trường không phải một nơi rộng lớn, muốn gặp nhau cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Không có gì làm cũng đừng ở lì trong lớp.” Cậu nói, “Ra ngoài đi qua đi lại.”
“Lương Tự.” Cô nhìn cậu, “Hình như mấy ngày nay rau củ của mình sắp chín rồi.”
“Rau củ gì?” Lương Tự vừa hỏi xong thì lập tức hiểu ra ngay. Phía trước đúng lúc là ngõ vào nhà cô, khi hai người quẹo xe vào, cậu thấy buồn cười nói, “Bạn bè của cậu chỉ có mỗi tôi, đâu có ai trộm.” Nói xong, ánh mắt cậu trở nên đầy ẩn ý, nói thêm, “Chừng nào về dắt cậu ra tiệm net.”
Ông ngoại ngồi ngoài sân, mở đài ầm ĩ vang trời.
Dư Thanh sợ cậu đợi lâu, đẩy xe đạp vào sân rồi vội chạy đi soạn đồ. Bà ngoại cho cô một túi đầy trái cây và tiền tiêu vặt, lúc đưa cô ra ngoài, Lương Tự và ông ngoại đang nói những tin tức nổi bật gần đây.
Mới vài phút ngắn ngủi mà đã thân quen như cá gặp nước.
Lương Tự chào hỏi hai ông bà rồi chở Dư Thanh đi, bà ngoại nhìn cả hai đi xa rồi mới dời ánh mắt. Ông nội rảnh rỗi quá thấy khó chịu, lại châm lửa hút tẩu thuốc, môi mỉm cười lẩm bẩm “Thằng nhóc này”.
Lục Nhã lại gọi điện đến.
Bà ngoại vội chạy vào bắt máy, Lục Nhã hỏi vài câu về chuyện học hành của Dư Thanh, rồi nhắc bà ngoại nhớ dặn Dư Thanh đừng bỏ bê học vẽ. Bà ngoại đồng ý vài câu đơn giản.
Đã hơn 5 giờ rưỡi.
Lúc đến nhà cậu, Lương Vũ đã đợi sẵn ngoài sạp hàng. Hai cô gái đứng ở ngoài, nhìn Lương Tự chậm rãi chạy xe ba gác từ trong sân ra ngoài.
Hai cô thành thạo lên xe ngồi.
Hoàng hôn phía xa vắt ngang đám mây trắng, sắc đỏ nhuộm đẫm hai bầu trên trời đường phố ở chợ. Xe vẫn chưa nổ máy, Dư Thanh đã cảm nhận được có gió đang đến gần. Thẩm Tú rửa sạch một mớ cà chua cho hai cô nàng mang theo, sau đó đến nói vài câu với Lương Tự.
“Đừng để con gái nhà người ta làm việc nặng.” Thẩm Tú nói.
Lương Tự cười cười: “Con biết mà.”
Hai ba phút sau, cậu chạy xe ra khỏi chợ, vòng sang con đường chính của thôn Tiểu Lương, sau đó chạy thẳng về phía tây. Nhà dân hai bên đường bắt đầu thưa thớt dần, biến thành đồng ruộng và lùm cây nhỏ nhìn mỏi cả mắt.
Tầm nhìn đột nhiên trống trải làm tâm trạng Dư Thanh thoải mái hẳn.
Cô và Lương Vũ mỗi người đeo một bên tai nghe nghe nhạc, đón làn gió ùa vào xe. Lương Tự chạy xe khi nhanh khi chậm, tay cầm lái kẹp điếu thuốc, mong rằng con đường đến Bãi Xanh có thể dài thêm chút nữa.
Đó là một thôn nhỏ với khoảng một nghìn hộ gia đình.
Lương Tự chạy xe vào thôn, Dư Thanh nhìn quanh ngó quất. Có tốp nam nữ già trẻ chen chúc ngoài một cánh cửa xem chơi mạt chược, vài phụ nữ trung niên đang đứng buôn chuyện ở một giao lộ nào đó, đằng xa có bác nông dân kéo xe hai bánh chợt dừng lại bên đường châm điếu thuốc nói chuyện với ai đó, có cô gái bưng thau hất nước ra đường sau khi giặt quần áo xong.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc làm người.
Xe ba gác chậm rãi dừng trước cánh cổng sắt màu đỏ, ngồi trước cửa là một ông cụ cũng thích hút tẩu thuốc như ông ngoại. Lương Vũ nhảy xuống xe gọi ông nội, Dư Thanh đi theo sau cũng gọi theo.
“Mấy đứa ăn gì chưa?” Ông cụ đứng lên hỏi.
“Dạ chưa.” Lương Tự đi vào nói, “Ông ăn gì con đi mua.” Nhớ tới bình thường ông cụ cũng háu ăn lắm, cậu nói, “Tào phớ ở quán đầu thôn?”
Ông cụ cười hề hề.
“Em với chị Dư Thanh đi mua cho.” Lương Vũ đòi đi, trong lòng có kế hoạch nhỏ.
Đường xá trong thôn thẳng tắp và dài ngoằng, phải đi qua mấy cái ngã tư. Dư Thanh vừa đi vừa nhìn, hoàn toàn không thể rời mắt được. Cả hai gọi vài chén tào phớ rồi quay về, Lương Vũ còn mua thêm mấy túi đồ ăn vặt ăn lấy ăn để, giải quyết xong món nào thì tiện tay ném thẳng xuống đường.
Đi được vài bước, Dư Thanh ngoái đầu lại nhìn.
Có một chàng trai nhặt vỏ bánh Lương Vũ mới vứt, sau đó ném vào một đống rác nhỏ. Chàng trai đó cũng trạc tuổi các cô, nhưng trông cứ ngơ ngác thế nào, nói chung là cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tối đó, Lương Tự nói với ông nội ngày mai hái lê.
Cô và Lương Vũ ngồi trong nhà xem tivi, kênh này chiếu phim kháng chiến ôm bom ném vào xe tăng, kênh kia chiếu phim dân quốc tình chàng ý thiếp sướt mướt. Cuối cùng cũng chuyển được đến một kênh đang chiếu chương trình tương tự như lễ trao giải, Dư Thanh nghi ngờ rằng nam MC này hoàn toàn không hiểu được tiếng Quảng Đông trôi chảy của MC cộng sự.
Trong thôn là bầu không khí yên tĩnh.
Dư Thanh đi ra khỏi nhà, đứng ngoài cửa, vừa ngẩng đầu là cả một bầu trời đầy sao. Trên con phố hẹp và dài không có bóng người, ai cũng đang chăn ấm nệm êm với vợ con ở nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay sang nhìn.
“Sao ra đây thế.” Lương Tự hỏi, “Tivi không có gì hay?”
Dư Thanh khẽ lắc đầu: “Cậu nói chuyện với ông nội xong rồi hả?”
“Ừ.” Lương Tự nói, “Sáng mai ra vườn đóng gói luôn.” Cậu đã đi đến trước mặt cô, trên người có mùi xà bông cục mới dùng để rửa mặt, “Cậu không đem theo đồ rửa ráy à?”
Dư Thanh hoàn toàn quên mất chuyện này.
Lúc đó đã hơn 9 giờ tối, dù sao cô cũng chưa buồn ngủ nên đi theo cậu đến cửa hàng nhỏ ở đầu thôn mua bàn chải đánh răng. Đi được nửa đường, cô nhìn thấy một ngôi nhà đang mở toang cửa, một người đàn ông chừng 40 tuổi ngồi dưới mái hiên, cúi đầu làm việc dưới ánh đèn mờ.
Hình như là đang đan rổ mây mà nhà Lương Tự dùng để đựng rau củ.
“Người đó khéo tay quá.” Cô nhìn rất nghiêm túc.
Lương Tự cũng nhìn sang: “Hồi tôi bốn tuổi thì chú ấy đã làm nghề đó rồi.”
Người đàn ông kẹp chiếc rổ đang đan dở ở giữa hai chân, tay trái giữ sợi tre mỏng và dài, tay phải gấp sợi tre vào trong rồi luồn vào rổ. Từ dưới lên trên, từ trong ra ngoài hết vòng này đến vòng khác. Như thể nhận ra có người nhìn mình, người đàn ông đó ngẩng đầu nở nụ cười chân chất, “A” vài tiếng chào hỏi Lương Tự.
Lương Tự giơ tay vẫy lại.
“Chú ấy không nói được?” Dư Thanh ngạc nhiên, hỏi nhỏ.
“Hình như mười mấy tuổi đi làm xa bị người ta cắt lưỡi, sau đó về đây luôn.” Giọng Lương Tự hơi trầm lại, “Đi thôi.”
Từ tiệm tạp hóa về, Dư Thanh làm vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Cô và Lương Vũ ngủ cùng nhau trong căn phòng ở sân sau, cô nhóc nằm trên giường đất lăn qua lăn lại, nói vừa về quê là lại nhớ tới người bà đã mất của mình. Dư Thanh không biết phải an ủi thế nào, chỉ đắp chăn kỹ càng cho cô nhóc.
Nửa đêm, Dư Thanh bị tiếng sột soạt bên ngoài đánh thức.
Cô dụi đôi mắt lim dim, mở cửa ra ngoài nhìn, mấy người đàn ông đang chuyển thùng và lưới xốp từ chiếc xe tải lớn đậu ngoài cửa xuống đặt dưới mái hiên, đã chất thành mấy chồng rất cao.
Lương Tự để hai tay giữa chân, thở hổn hển, nghiêng đầu thì thấy cô.
“Mới hai giờ.” Cách sân khoảng mười mét, cậu thì thầm, “Đi ngủ nhanh.”
Dư Thanh mơ mơ màng màng về lại phòng đi ngủ.
Hôm sau, lúc cô thức dậy thì trời đã sáng, trong nhà chỉ còn có cô và Lương Vũ. Trong bếp đã để sẵn bánh bao và cháo trắng, hai cô nàng vội vã ăn cho xong rồi chạy thẳng ra vườn.
Cả vườn lê có khoảng bảy mẫu.
Lúc hai cô đến, đã có rất nhiều người đang tất bật ngoài vườn, bên hái lê, bên vác rổ, bên chất vào thùng, cả một hàng như một dây chuyền sản xuất. Ngoài hai cô, còn lại toàn là bác gái lớn tuổi và đàn ông, Lý Vị và Trần Bì chắc là cũng mới tới vào sáng nay.
Dư Thanh đi theo Lương Vũ, bắt chước y hệt theo cô bé.
Cô cũng lấy một chiếc sọt tre nhỏ dưới đất, rồi tìm một cây lê khá thưa trái để hái. Lương Tự nhấc những chiếc sọt mà mấy bác gái đã chất đầy chất lên xe đẩy, đẩy tới chỗ một người phụ nữ đứng đóng thùng, sau đó đặt mấy chiếc sọt rỗng lên xe, đẩy về lại.
Mắt nhìn loanh quanh, thấy ngay cô nàng đứng ở đằng kia.
Rõ ràng chỉ mới 8 giờ sáng, nhưng mặt trời đã không kìm được mà tỏa ánh nắng chói chang. Lương Tự lấy chiếc khăn đặt trên cổ lau mặt, sau đó đi đến chỗ cô.
“Làm cũng được phết.” Cậu nói tự đáy lòng.
Dư Thanh ngóc đầu lên, lại hái được thêm một quả.
“Hôm đó mình nói thật mà, mình biết hái thật.” Dư Thanh biết không thể hái lê theo cách giật thẳng từ trên cành xuống, mà phải nâng quả lên, xoay nhẹ một cái rồi hái xuống, “Có xem trên tivi rồi.”
Lương Tự tránh ánh mắt của cô, nở nụ cười.
Mọi người liên tục cúi xuống nhổm dậy trong vườn, có bác gái không với tay tới lê mọc trên cao nên leo thẳng lên cây, cây trĩu quả ngọt lành dưới cái nắng hơn ba mươi độ. Dư Thanh hái được một lúc rồi ra đầu vườn đứng nghỉ ngơi, nhìn mấy bác gái dùng bảng đo lường [1] chia lê theo 60, 70 và 80, sau đó cho vào sọt tương ứng với kích thước.
[1] từ tiếng Trung là “分级板”, dùng theo đơn vị mi-li-mét, mình tra ra thì thấy nó là thế này.
Đằng xa, Trần Bì và Lý Vị đang nâng sọt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Lương Tự, hai chàng trai thấy ánh mắt của bạn mình cứ dán chặt vào cô gái ở đầu vườn bên kia. Trần Bì “Hey” một tiếng rồi bật cười, Lương Tự ném một quả lê vào người cậu bạn. Sau đó tiếp tục bận đến trời chập tối, mọi người mới lần lượt giải tán.
Bọn Lương Tự dựng lều tạm nghỉ bằng gỗ trên đất.
Lúc đó những người dưới vườn đã về gần hết, Dư Thanh không đói bụng lắm, định ngồi đây trông lê, chờ họ ăn xong qua đây thay cho cô. Gió từ hai phía thổi đến, cành lê đung đưa qua lại.
Dưới bầu trời chiều, hoàng hôn dần tắt nắng.
Lúc đó Dư Thanh đang ngồi nghỉ ngơi dưới lều, Lương Tự mới chào tạm biệt mấy người anh em về. Trên đường về, cậu “giải quyết nỗi buồn” ngay ở đầu vườn, rồi kéo quần lên.
Trước khi vào lều, cậu sẵn tay hái hai quả lê.
“Thử đi.” Cậu ném cho cô một quả, “Ngọt hơn ở ngoài bán nhiều.”
Dư Thanh ôm quả lê trong tay, hồi lâu vẫn không cắn. Cô ngước mắt nhìn cậu đang ăn ngon lành, chỉ vài ngụm đã sạch sẽ. Trong ánh mắt ngạc nhiên của cô, Lương Tự cúi đầu nhìn quả lê chưa mất miếng nào kia.
“Sao không ăn?” Cậu hỏi.
Dư Thanh: “Hồi nãy cậu chưa rửa tay.”
“…..”
Miếng lê Lương Tự vừa cắn lăn qua lăn lại trong miệng.
Một lúc sau, Dư Thanh chậm rãi nhíu mày. Chiều nay cô uống hơi nhiều nước, bây giờ cô có hơi ganh tị với con trai có thể tìm đại chỗ nào đó kéo quần xuống là giải quyết được ngay.
Cô nhìn xung quanh vài vòng.
“Tìm gì thế?” Lương Tự hỏi.
Lúc này cậu đang thảnh thơi nằm trên giường thép, hai chân chồng lên nhau đặt trên thành giường, cánh tay gối sau đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô, trông cứ vui vẻ đắc ý thế nào.
Dư Thanh cắn môi một lúc mới nói: “Mình muốn đi vệ sinh.”
Cô chỉ ngồi ở một góc mép giường, lúc này mới nghiêng người sang nhìn cậu. Một người nhìn lên một người nhìn xuống, theo góc độ của cậu, đẹp đến say lòng.
“Dư Thanh.” Cậu cong môi cười, “Chuyện này cậu phải bắt chước tôi.”
Cô không hiểu ý cậu, mắt hiện lên hai dấu chấm hỏi. Lều đã được che lại bằng tấm bạt vải dù rất to, gió thổi qua vang tiếng sột soạt.
“Phân tốt không để bón ruộng ngoài đó.” Cậu nói rất nghiêm túc.