Editor: Mây.
Beta: Jen.
“Phi Phi là do hai vợ chồng cậu chiều hư!” Kim Mãn Tùng càng nghĩ càng tức, chất vấn nói: “Ngay từ lúc đầu vì sao lại cho Phi Phi và Tiêu Cận liên hôn, tại sao không cho Thị Thị đi?”
Kim Trọng Hiền chột dạ, không dám nói lời nào.
Kim Mãn Tùng ném chén trà xuống chân ông ta, lạnh giọng mắng: “Bất công đến mức độ này, các người cũng xứng làm cha mẹ?! Hoặc là đừng dẫn nó trở về, nếu dẫn nó về thì phải thật lòng đối đãi với nó. Đó cũng là con người, không phải con chó hay con mèo!”
Lễ trưởng thành của Kim Thị Thị, bất động sản và cổ phần là Kim Mãn Tùng đưa, cha Kim mẹ Kim chỉ tặng vài món trang sức.
Kim Trọng Hiền sắc mặt trắng bệch, cúi đầu.
Kim Mãn Tùng gõ quải trượng, hắng giọng nói: “Tôi không giao công ty cho cậu, trong lòng cậu vẫn luôn không phục, đúng không?”
Kim Trọng Hiền bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Cậu có phải cho rằng cậu không sinh được con trai nên tôi mới không giao công ty cho cậu? Cậu sai rồi, cái tôi coi trọng không phải cái này.” Kim Mãn Tùng dừng một chút nói: “Trọng Hiền, cậu còn quá nhỏ, ngay cả hai đứa con gái của mình cậu còn đối xử không công bằng, tôi còn trông cậy vào cậu làm chuyện đại sự gì nữa?!”
Trán Kim Trọng Hiền đầy mồ hôi, ông nghĩ mình sẽ biện minh được một chút, nhưng lại không nói được một chữ nào.
Thẩm Chi Nghi thấy chồng mình uể oải trở về, vội vàng hỏi.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN
Kim Trọng Hiền lắc đầu, “Ba nói chúng ta bất công, còn hỏi lúc trước vì sao không cho Thị Thị và Tiêu Cận liên hôn?”
Thẩm Chi Nghi: “Ba muốn cho Thị Thị đi?”
Kim Trọng Hiền mệt mỏi ngồi ở trên sô pha, “Hẳn là có ý đó đi.”
Thẩm Chi Nghi có chút khó xử, “Mấy năm nay Thị Thị cũng không thân với chúng ta, chúng ta đối xử với nó cũng không tốt bằng Phi Phi. Hiện tại gặp chuyện mới nhớ tới nó, tôi cũng không biết nói gì nữa.”
Kim Trọng Hiền xoa giữa mày nói: “Thôi bỏ đi, ba hôm nay mắng tôi một trận, có thể là cũng không đồng ý cho Phi Phi liên hôn đâu. Chuyện này từ từ rồi tính.”
Thẩm Chi Nghi gật đầu, “Vậy thì tốt. Nghe Phi Phi nói Tiêu Cận có khuynh hướng bạo lực còn……” Bà cúi sát người vào chồng mình, nhỏ giọng nói: “Còn nói cậu ta thích đàn ông. Vạn nhất là thật sự, nếu Thị Thị đi liên hôn tôi cũng không đồng ý, tuy ngày thường tôi không quan tâm tới nó, nhưng nó dù sao cũng là con gái tôi.”
Kim Trọng Hiền ngồi thẳng người, cảnh cáo nói: “Bà đừng nói bậy, Phi Phi nghe những chuyện này đều không nên tin. Tôi trước nay chưa từng nghe Tiêu Cận có khuynh hướng đó, huống chi Tiêu Cận ở Dung Thành có địa vị gì? Lời này nếu truyền ra ngoài, bị người khác chê cười chính là Phi Phi. Toàn Dung Thành chỉ có một người là nó nói Tiêu Cận có vấn đề, người khác sẽ nghĩ nó điên rồi! Hơn nữa……” Kim Trọng Hiền híp mắt nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.”
Thẩm Chi Nghi nhíu mày nói: “Ông nói là…… Là có người cố ý để Phi Phi nghĩ vậy?”
Kim Trọng Hiền gật đầu.
Thẩm Chi Nghi hít một hơi, “Vậy…… Mục đích của bọn họ là gì?”
Kim Trọng Hiền lắc đầu, “Không rõ lắm, dù sao chúng ta không cần chọc tới Tiêu Cận và Tiêu gia là được.”
**
Tần Phái đã không gặp Kim Thị Thị một thời gian, đúng lúc đến Đại học Ngoại ngữ gặp cô đang phỏng vấn.
Kim Thị Thị đã gầy đi một vòng, đáy mắt đen láy, cả người đều có chút uể oải không phấn chấn.
Tần Phái: “Đại tiểu thư, đề cương luận văn làm em bị như vậy?”
“Em nghĩ em sẽ lấy điểm cao.” Kim Thị Thị thở dài, “Hơn nữa cũng không riêng gì luận văn tốt nghiệp.”
Tần Phái nhướng mày, “Còn có chuyện gì khiến Đại tiểu thư phiền lòng sao?”
Kim Thị thị bĩu môi, cẩn thận nói chuyện Tiêu Cận tỏ tình với cô.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tần Phái cười, “Chuyện này thì có chuyện gì mà phiền, em từ chối người đàn ông có hơn phân nửa Dung Thành này rồi. Từ chối anh ta, tức là em không thích anh ta!”
Kim Thị Thị hai tay đan vào nhau, rối rắm nói: “Cũng không thể nói như vậy, em sợ anh ấy tỏ tình với em là có mục đích khác. Hơn nữa, em nghe nói gần đây nhà mình sẽ liên hôn anh ấy với em gái của em.”
Tần Phái hỏi: “Cho nên trong lòng em không thoải mái?”
Kim Thị Thị nhấp môi nhẹ nhàng gật đầu. Thật ra cô không thể ngừng suy nghĩ về nó, từ lần trước nghe Kim Tư Thần nói, cô cả đêm cũng không ngủ ngon. Nghĩ tới những lúc có Tiêu Cận bên cạnh, trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại, trong lòng cô chua xót không nhịn được. Muốn hỏi anh chuyện này là như thế nào, lại không biết mở miệng thế nào.
Tần Phái thở dài một hơi, nhẹ nhàng sờ đầu Kim Thị Thị, “Thị Thị của chúng ta trưởng thành rồi, đã có người mình thích.” Cô cười rộ lên, dịu dàng nói: “Em sợ anh ta sẽ giống như ba mẹ em, một ngày nào đó sẽ bỏ rơi em, đúng không?”
Kim Thị Thị hốc mắt có chút đỏ lên, im lặng cúi đầu.
Tần Phái có chút đau lòng nói: “Thị Thị, không phải tất cả mọi người đều sẽ giống ba mẹ em. Chị cũng đã gặp qua Tiêu Cận, chị cảm thấy anh ta là người đàn ông có trách nhiệm. Em không nên vì tổn thương lúc nhỏ, bỏ lỡ hạnh phúc thuộc về mình! Em phải dũng cảm một chút, em xứng đáng có người đối xử tốt với mình.”
Kim Thị Thị ngước mắt nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Dũng cảm một chút sao? Nhưng em không làm được……”
Tần Phái hỏi: “Hai người gần đây có liên lạc không?”
Kim Thị Thị lắc đầu, từ lần tỏ tình đó, hai người liền ăn ý mà không liên lạc với nhau, giống như hai người trở thành người xa lạ với nhau.
“Đúng rồi, mấy ngày trước anh ta bảo trợ lý đem quà Tết Trung Thu cho em, là công ty gửi cho nhân viên.” Kim Thị Thị nói.
Tần Phái: “Sau đó, anh ta nói gì?”
Kim Thị Thị cẩn thận suy nghĩ, nói: “Chỉ hỏi em như thế nào, hỏi em khi nào quay về làm, còn bảo em chú ý sức khỏe.”
Tần Phái ôm cánh tay cười: “Chưa thấy qua công ty nào phát quà cho nhân viên, mà kêu trợ lý đưa tận tay.”
“Thật sao?” Kim Thị Thị nghe vậy đôi mắt một chút sáng lên.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
**
Hôm nay, Kim Thị Thị nhận được điện thoại từ Thanh Giang Sơn Thủy, Kim Mãn Tùng hỏi cô bao giờ rảnh thì quay về một chuyến.
Kim Thị Thị không dám chậm trễ, giữa trưa cùng ngày liền thu xếp quay trở về.
Đầu bếp làm một bàn đồ ăn ngon, trên bàn chỉ có một người là Kim Mãn Tùng.
Kim Thị Thị có chút câu nệ, Kim Mãn Tùng thì quan tâm kêu cô ngồi xuống.
“Cháu đứa nhỏ này, không gọi cháu trở về thì cháu sẽ không chủ động tìm ông già này đúng không!” Kim Mãn Tùng oán giận nói.
Kim Thị Thị mím môi, cô có chút sợ Kim Mãn Tùng, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi ông nội, về sau cháu nhất định sẽ quay về thăm ông thường xuyên.”
Kim Mãn Tùng cười rộ lên, gắp miếng sườn vào chén của cô, “Quên đi, người trẻ tuổi như cháu đều rất bận. Cháu có chuyện quan trọng làm ta cũng yên tâm một chút, chỉ là ba mẹ cháu……” Lão gia tử thở dài, không nói gì thêm.
Kim Thị Thị như không có chuyện gì, cười cười.
Kim Mãn Tùng cũng không giấu, trực tiếp hỏi: “Chuyện Thi Thi và Tiêu Cận liên hôn, họ đã nói cho con rồi?”
Kim Thị Thị nắm chặt đôi đũa, nháy mắt nuốt không trôi, cô gật đầu.
Kim Mãn Tùng hỏi: “Cháu công tác ở Tiêu thị, cảm thấy Tiêu Cận thế nào?”
Kim Thị Thị cân nhắc lời ông nói, thật lòng đáp: “Năng lực công tác rất tốt, cũng rất nỗ lực.”
“Cháu con nhóc này!” Kim Mãn Tùng dừng đũa chỉ chỉ cô, cười nói: “Quên đi, ông cũng không vòng vo với cháu! Chuyện liên hôn của họ cũng không thể tiếp tục, ông muốn hỏi là cháu có đồng ý ở bên cạnh Tiêu Cận không?”
Kim Thị Thị sửng sốt, nhất thời không biết nói như thế nào.
Kim Mãn Tùng sợ dọa đến cô, trấn an nói: “Cháu không cần trả lời ông liền, cũng không cần có áp lực. Ông chỉ muốn hỏi cháu, có nguyện ý hay không vẫn là ý của cháu. Cháu cùng mấy đứa nhỏ trong nhà không giống nhau, Kim gia chúng ta xác thật đã thua thiệt cháu.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trong lòng Kim Thị Thị như được ngâm nước ấm. Kỳ thật cô cũng không cần người khác thiên vị, có người chú ý đến cô, cô cũng đã rất thỏa mãn.
Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ông, nhà họ Kim chúng ta hiện tại không tốt sao?”
Kim Mãn Tùng nói: “Chắc chắn không bằng trước kia. Không gạt cháu, khoản thanh toán trước đó có một chút sai sót, dẫn tới tài chính xảy ra vấn đề. Nếu có thể vay tiền từ ngân hàng Tiêu thị, áp lực tài chính sẽ giảm đi rất nhiều.”
Kim Mãn Tùng rót chén nước, đẩy tới trước mặt Kim Thị Thị nói: “Cháu không cần áp lực chính mình. Cũng đừng để chuyện cứu vớt gia tộc này là gánh nặng trên vai. Ông cảm thấy Tiêu Cận cũng không tệ lắm, trùng hợp Tiêu gia cũng có thể cho chúng ta trợ lực, một công đôi việc. Nhưng nếu cháu không thích thì ông cũng không miễn cưỡng. Lần trước phát bệnh ông cũng hiểu ra, cũng không hề nghĩ tới chuyện liên hôn, là ba con chủ động nói muốn Phi Phi và Tiêu Cận liên hôn, ông trách móc hắn cũng là do hắn lật lọng.”
Kim Thị Thị cắn môi dưới, trịnh trọng nói: “Ông, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Kim Mãn Tùng đáp: “Được, cháu sẽ nghiêm túc suy nghĩ.” Ông trước kia rất ít khi trò chuyện cùng Kim Thị Thị, vậy mà bây giờ phát hiện đứa cháu gái này lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, vì thế nhịn không được nói thêm vài câu, “Lúc ở bệnh viện ông nghĩ, ông đã lớn tuổi như vậy, công ty kiếm được nhiều ông cũng có thể hưởng thụ được mấy năm đâu, ông sợ các con cháu của mình không được hưởng phúc. Nhưng ông sai rồi, ông nghĩ muốn tốt cho các người, không biết được là các người không muốn.”
Kim Thị Thị không giống người khác an ủi ông, ngược lại cười rộ lên, “Đại đa số bậc cha mẹ đều có chung vấn đề này. Ông hiện tại nhận ra điểm này thì thật sự lợi hại đấy.”
Kim Mãn Tùng chưa từng bị người khác nói như vậy, ông sửng sốt một chút rồi cười vang lên, “Cháu con nhóc này!”
Hai ông cháu vui vẻ ăn cơm, Kim Mãn Tùng phát hiện Kim Thị Thị chính là bảo bối. Cô hiểu rất nhiều, rất thông minh, phản ứng cũng nhanh, lại không giống những người khác sẽ khen ngợi ông, vì thế nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn một chút.
**
Tiêu Cận không nhận được tin tức của nhà họ Kim từ lần hẹn với Kim Phi Phi rồi bị cô từ chối. Mấy ngày đầu anh còn nắm chắc thắng lợi mà kiên nhẫn chờ đợi, hơn một tuần sau có chút đứng ngồi không yên.
Trong lúc anh đang suy nghĩ xem có nên nghĩ cách khác không, Tiêu Quân Trạch gọi điện thoại cho anh.
Tiêu Quân Trạch: “A Cận, chuyện liên hôn cùng Kim gia có chút thay đổi. Vừa rồi Kim Mãn Tùng gọi cho ông, nói đối tượng liên hôn đổi thành Kim Thị Thị, cháu có ý kiến gì không?”
Tiêu Cận khóe môi không tự giác mà nhếch lên, anh nỗ lực nhịn ý cười của mình, trầm giọng nói: “Ông nội, nhà họ Kim tại sao lại lật lọng, lần này sẽ không thay đổi tiếp chứ?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng Tiêu Quân Trạch khinh miệt cười hừ một tiếng, “Được rồi, đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Người khác không biết cháu nghĩ gì, ông còn không biết cháu sao?”